Tìm được dương bàn là tìm được đàn cừu, tìm được đàn cừu là tìm được người Hung Nô.
Ở hoang nguyên gian nan nhất không phải là tác chiến, mà là tìm người, cứ tìm được người đã thì mới nói tới tác chiến.
Hoắc Khứ Bệnh đúng là con cưng của trời, thám báo phái đi thêm một cái liền tìm thấy dương bàn, không chỉ một chỗ.
Đứng trước đống phân cừu tới một dặm, bằng lượng phân này mà nói, số cừu dê không khác gì một thành phố di động.
“ Năm nào cũng giết mà còn nhiều thế, đúng là đám tặc giết không xuể.” Lý Cảm nhổ một bãi nước bọt làu bàu:
Triệu Phá Nô cười lớn:” Nghe nói người Hung Nô do trời sinh đất nở, không cần mười tháng hoài thai, thấy gió là lớn lên, chúng ta sao so được.”
Nhiếp Nhất lo lắng nhìn Hoắc Khứ Bệnh im lìm không nói, cảm giác mình chẳng ăn nhập với đội quân này, đa phần chức trưởng sử chỉ để trưng đó.
Quay đầu lại nhìn vô số kỵ binh áo choàng đỏ, lòng mới dần ổn định hơn, ở mảnh đất mà người Hán chưa từng bước chân lên này, chỉ có đồng bào mới làm người ta yên lòng.
Một đội quân lớn thế này hành quân trên hoang nguyên là vấn đề gian nan, một ao nước, tám trăm người dùng không thành vấn đề, nhưng có hai vạn sáu nghìn người sẽ thành vấn đề lớn.
May mà tuyến đường di chuyện của người Hung Nô rất đầy đủ, bao gồm nguồn nước bãi cỏ, đã thích hợp cho đại quân gia súc, cũng thích hợp với đại quân người.
Đại quân đi theo manh mối không lâu thấy một con sông nhỏ lóng lánh, quân tốt dùng những thùng sắt lấy nước, dùng phân bò dê làm nguyên liệu đốt.
Quân Hắc Khứ Bệnh không uống nước lã, đây là nghiêm lệnh, nếu có quân tốt vi phạm sẽ bị đuổi ra khỏi doanh, khi phát hiện không có bệnh mới được về chịu phạt.
Vừa nghỉ ngơi chốc lát có thám báo thổi tù và, đám quân tốt dưới sự thúc giục của đô úy, mau chóng đứng dậy, cầm lấy vũ khí chuẩn nghênh địch.
Thế nhưng khi bọn họ vào hàng thì có tiếng chiêng giải trừ.
Ở cuối đường chân trời mơ hồ thấy kỵ binh người Hung Nô, chúng không tới gần mà chỉ rình rập đằng xa như đàn sói nhòm ngó bầy cừu.
Tới tối, cảnh báo tập kích cứ mỗi canh giờ lại vang lên một lần làm người ta không sao yên tâm mà ngủ. Thám báo bất kể nỗ lực thế nào luôn bị người Hung Nô luồn qua sơ hở áp sát đại doanh, nhưng tới gần tầm tên bắn bọn chúng lại quay đầu ngựa bỏ chạy.
Tiếng cảnh báo lần nữa Nhiếp Nhất tới lều của Hoắc Khứ Bệnh, thấy bên trong vẫn còn sáng đèn thì đi vào.
Hoắc Khứ Bệnh đang xem sách, kệ cho tiếng cảnh báo có gấp gáp thế nào bộ dạng vẫn như cũ, không hạ lệnh đại quân tăng cường phong thủ, cũng không nắm xuống ngủ.
Chỉ có cây đại kích luôn trong tâm với của hắn.
Nhiếp Nhất chắp tay nghiêm nghị nói:” Bẩm đại tướng quân, đêm nay người Hung Nô đã quấy nhiễu không dưới sáu lần, ti chức cho rằng, hư tức là thực, thực tức là hư, trước khi trời sáng Hung Nô ắt phát động một cuộc tập kích thật sự, đại tướng quân nên chuẩn bị mới được.”
Hoắc Khứ Bệnh bỏ sách xuống:” Nghe nói năm xưa ở Mã Cấp, ngươi phụ trách dụ người Hung Nô?”
Nhiếp Nhất tức thì đỏ mặt:” Chính thế.”
“ Thành công chứ?” Hoắc Khứ Bệnh cười lạnh:
Nhiếp Nhất gian nan nói:” Vì lần đó sơ xuất nên ti chức hi vọng đại tướng quân cẩn thận, Hung Nô tuy suy yếu, nhưng không thể xem thường.”
“ Không yên tâm thì ngươi đi tuần doanh đi, sau khi trời sáng đại quân vẫn tiếp tục hành quân theo tuyến đường định sẵn, hi vọng mai ngươi còn sức đi đường.” Hoắc Khứ Bệnh nói xong nằm xuống giường thấp, không bao lâu ngáy như sấm:
Nhiếp Nhất thấy kiến nghị của mình bị lờ đi, hậm hực dẫm chân, dẫn thân vị tuần doanh.
Một vầng trăng cô độc treo giữa bầu trời không sao, Triệu Phá Nô từ chòi canh trượt xuống, thấy Nhiếp Nhất tuần doanh, chắp tay nói:” Trưởng sử đi nghỉ ngơi đi, có mỗ ở đây, đại quân sẽ bình yên vô sự.”
Nhiếp Nhất xua tay:” Tướng quân vất vả rồi, mỗ không có gan của đại tướng quân, địch ở bên ngoài, không ngủ được.”
“ Hung Nô biết chúng ta đuổi phía sau cho nên nghĩ mọi cách trì hoãn hành trình của đại quân, trò vặt thôi, không đáng lo.”
Nhiếp Nhất mắng:” Nếu đại đội Hung Nô thực sự đánh tới thì sao?”
Triệu Phá Nỗ vỗ bội kiếm:” Mỗ mong mà chẳng được.”
Nhiếp Nhất lại hỏi:” Nếu quân ta đã cường đại tới không sợ địch tập kích, vì sao tướng quân không đi ngay trong đêm, giết người Hung Nô phía trước?”
“ Người Hung Nô có thói quen tương trợ nhau, chỉ cần chúng ta bám theo một nhóm, số còn lợi ở xung quanh sẽ bị thu hút tới. Đại tướng quân xưa nay luôn thích đánh một trận giải quyết địch, nếu không thảo nguyên bao la, chúng ta tha hồ bôn ba khổ sở.”
Nhiếp Nhất thở dài bỏ tuần doanh, Hoắc Khứ Bệnh đã có tính toán, không nên nhiều lời, chẳng may địch phục kích, mình nỗ lực là được. Đối với Hoắc Khứ Bệnh, Nhiếp Nhất không phục, cả danh chiến thần kia cũng không tán thành.
Tới sáng sớm, người Hung Nô la hét cả đêm biến mất, vào ban đêm còn có thể ỷ vào thông thuộc địa hình né tránh du kỵ quân Hán, nếu còn ở lại, hậu quả khó lường.
Mặt trời lên, đại quân xuất phát, mặt trời lặn thì cắm trại nghỉ, tốc độ hành quân không nhanh nhưng đủ nhanh hơn tốc độ mục nhân chăn gia súc.
Cứ tiếp tục đi thế này sớm muộn cũng đuổi kịp Hung Nô, Hoắc Khứ Bệnh vui vẻ thấy người Húc Nô giúp mình đưa gia súc lên phía bắc.
Ba hôm sau bọn họ phát hiện phân cừu ướt, chứng tỏ ngày hôm qua thôi Hung Nô nghỉ ngơi ở nơi này.
“ Mai chia binh hai đường.”
Hoắc Khứ Bệnh tùy ý ra quân lệnh, Lý Cảm ôm quyền nhận lệnh đi chuẩn bị doanh trại mới.
Đêm nay khác mọi lần, Hoắc Khứ Bệnh không cởi khải giáp, ngồi trên ghế cao nhắm mặt trầm tư, đại kích bên cạnh, chiến mã cũng thế.
Mặt trời vừa xuống núi, Hung Nô như mọi khi lại xuất hiện chân trời, mượn ánh nắng sót lại ngày tàn cưỡi ngựa hò reo nhào tới doanh trại.
Tù và lại vang lên từng hồi, Hoắc Khứ Bệnh ngồi im như pho tượng.
Quả nhiên người Hung Nô chỉ quấy nhiễu một lúc rồi lui.
Bóng đêm bao phủ mặt đất, quân Hán nhanh chóng hành động, bố trí bán mã tác chi chít khắp ba phía doanh, là loại bên trên quấn đầy gai thép, chỉ cần có một cái đâm vào chân ngựa, bán mã tác sẽ quấn lấy, muốn thoát đi, cái khóc ngược sẽ xé toạc thịt ngựa.
Đại quân mượn bóng đêm từ từ rời đi, quân tốt trên tháp canh biến thành người cỏ, doanh trại lớn chỉ có thấp thoáng anh lửa.
Trong binh pháp quân Hán, đêm tối đen đánh lén địch, phàm là tướng quân hạ lệnh này sẽ bị chặt đầu, muốn tập kích ít nhất phải có trăng sáng.
Nhưng tập kích ban đêm với người Hung Nô lại là chuyện thường tình, với dân tộc ăn thịt mà nói thị lực trong đêm của họ tốt hơn xa dân tộc ăn ngũ cốc.
Quáng gà từng một thời là bệnh rất phổ biến trong quân Hán, từ khi thức ăn ở Quan Trung đa dạng hóa mới thành hiếm.
Cho dù là thế, chiến đấu trong đêm vẫn không phải là lựa chọn của các tướng quân, quân Hán có trang bị tốt, huấn luyện kỷ luật, quân đội như thế càng thích hợp giữa ban ngày ánh sáng đầy đủ đánh bại kẻ địch ở chính diện.
Hoắc khứ Bệnh là người cuối cùng rời đi, hắn rất hi vọng dưới áp lực cường đại, người Hung Nô sẽ tấn công vào đêm nay, vì nếu bỏ qua cơ hội này, tới mai đại quân sẽ bắt kịp mục nhân chậm chạp.
Vì người Hung Nô không bỏ được cừu của mình.