Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 960 - Chương 107: Chậm Bước Đi Trong Đêm.

Chương 107: Chậm bước đi trong đêm. Chương 107: Chậm bước đi trong đêm.

“ Lý tướng quân sẽ đánh bọc hậu sao?” Thấy Hoắc Khứ Bệnh cuối cùng đã coi trọng phương thức tác chiến quấy nhiễu của địch, Nhiếp Nhất hoan hỉ, thậm chí vui mừng vì hành động phân binh anh minh trước đó:

“ Lý Cảm không quay về, hắn có kẻ địch của mình cần đối phó.” Hoắc Khứ Bệnh lãnh đạm trả lời:

Nhiếp Nhất nghẹn lời, hắn không hiểu, Hoắc Khứ Bệnh và Vân Lang là sinh tử chi giao, sao một người nụ cười chưa bao giờ tắt, dù với phu phen tẩu tốt hay vương công đại thần, ai thỉnh giáo gì cũng đáp, y chỉ sợ giảng giải chưa đủ tỉ mỉ.

Tới Hoắc Khứ Bệnh thì hay rồi, mặt hắn là cái mặt người chết, nói thêm một chữ thôi cũng như lỗ vốn vậy.

Triệu Phá Nô ở bên cạnh nhìn hai người họ nhe răng ra cười đểu.

Mặt đất kẻ rung chuyển, lần này người Hung Nô tới rất nhiều, ngựa chừng 3000 con, tù và lần nữa vang lên, nhưng doanh trại chẳng có mấy động tĩnh, vẫn chỉ có rất ít ánh đèn, tựa hồ quân Hán chán không thèm quan tâm nữa.

Kiêu Tẫn xuất thân danh môn, là tiểu vương hiếm hoi biết viết chữ Hán.

Khi bóng dáng Hoắc Khứ Bệnh xuất hiện ở Hà Tây, hắn quyết đoán ra lệnh toàn tộc chuyển đi, hắn biết rõ, Hoắc Khứ Bệnh không đàm phán, Hán hoàng đã phái kẻ này đi là diệt địch.

Hắn cho rằng mình hành động nhanh lắm rồi vậy mà vẫn bị Hoắc Khứ Bệnh đuổi kịp.

Cả tộc hai vạn tám nghìn người, trong đó một vạn là dũng sĩ, bằng lực lượng này hắn khống chế cả mảnh đất rộng lớn ngoài Dương Quan, Sa Châu.

Hắn không muốn tác chiến với Hoắc Khứ Bệnh, nhưng dùng đủ mọi tâm tư, không lay chuyển được quyết tâm của đối phương, kẻ này như con lừa, quật cường cố chấp đi theo tiết tấu quán tính của mình.

Tối đa tới chiều ngày mai bộ tộc của hắn sẽ bị cái tên đáng sợ này bắt kịp.

“ Hôm nay nếu người Hán không chết thì mai tới lượt chúng ta chết, giết sạch bọn chúng.”

Nhìn thấy hàng rào gỗ đơn giản của quân Hán ở ngay phía trước Kiêu Tẫn rống lên, suất lĩnh người bộ lạc hùng hổ xông vào.

Không có chút phản kháng nào, dùng thế sấm sét lao qua tường rào, Kiêu Tẫn chỉ thấy một cái quân doanh trống không, lòng lạnh toát, không hạ lệnh rút lui mà dốc toàn lực xông tới phía đối diện..

Nhiếp Nhất nhếch môi mắng:” Ngu xuẩn.”

Hoắc Khứ Bệnh quay đầu lại:” Đó là quyết định chính xác nhất.”

Nhiếp Nhất muốn tranh luận, Hoắc Khứ Bệnh đã giơ tay lên, khi cánh tay hắn chém xuống, vô số mũi tên lửa bay lên cao.

Những chiếc lều tẩm dầu gặp tên lửa biến thành ngọn đuốc lớn cháy rừng rực chiếu sáng mảnh đất trống.

“ Hán gia tử, ra đây đánh với ta.” Kiêu Tẫn cởi áo da đen dùng yểm hộ ra, lộ giáp trắng bên trong, rống lên với bóng đêm vô tận, biết bị trúng mai phục, nhưng hắn không quá sợ hãi, cuộc chiến này sớm muộn cũng tới, đánh bây giờ hay ngày mai không khác gì nhau:

Triệu Phá Nô kéo căng cung lớn, nhắm vào Kiêu Tẫn, khoảng cách tuy xa, nhưng hắn vẫn nắm chắc tám phần có thể bắn trúng.

Hoắc Khứ Bệnh ấn tay Triệu Phá Nô xuống:” Đừng bắn, cuối cùng cũng thấy được một quý tộc Hung Nô ra hồn rồi, cho hắn chút thể diện chết trong chiến đấu.”

Nhiếp Nhất thấy người Hung Nô nhanh chóng hướng về bóng đêm tụ tập, quân trận sắp hình thành, vội vàng kiến nghị với Hoắc Khứ Bệnh:” Không được để chúng kết trận.”

Hoắc Khứ Bệnh nhìn Nhiếp Nhất thở dài:” Đâu chỉ Hung Nô, đến Đại Hán cũng sắp hết anh hùng.”

Triệu Phá Nô lập tức ôm quyền:” Để mạt tướng lãnh binh phá trận.”

Ai ngờ Hoắc Khứ Bệnh mắng luôn:” Ngươi lưu lãng thảo nguyên mấy năm có phải biến thành kẻ ngốc rồi không?”

Triệu Phá Nô ú ớ không biết đáp thế nào.

Nhiếp Nhất sốt ruột:” Ít nhất cũng phải để Xạ thanh doanh tấn công chứ, bọn chúng kể trận xong xông tới rồi.”

Hoắc Khứ Bệnh không tiện chửi mắng trưởng sử quá mức, ngồi ngay ngắn trên ngựa không thèm đáp.

Thấy bảy tám trăm kỵ binh Hung Nô đã hùng dũng đánh tới, Nhiếp Nhất hét lên tuốt bảo kiếm xông tới phía trước mười trượng, đứng hàng đầu, chuẩn bị đích thân đốc chiến.

Tiếng vó ngựa rầm rập không át được từng hồi sấm rền chân trời truyền tới, Hoắc Khứ Bệnh mỉm cười, ra hiệu, truyền lệnh binh phòng má nửa đầu thổi tù và.

Ù ù ù!

Kỵ binh cầm trường thương chia hai phía trái phải, kỵ binh Hung Nô tức thì khựng lại, sau đó trong bóng đêm phun ra vòi máu, tiếng dây đàn đứt, trong bóng đêm chỉ liên tục nghe thấy tiếng la hét.

Kỵ binh Hung Nô không biết mình gặp phải chuyện gì, dồn đống thành một cục trước quân trận của Hoắc Khứ Bệnh. Giáo úy Xạ thanh doanh không cần Hoắc Khứ Bệnh ra lệnh, mưa tên ào ạt trút xuống chỗ hỗn loạn đó.

“ Có thừng, chúng giăng thừng ... Á!”

Mí mắt Nhiếp Nhất giật liên hồi, một mình đứng trước trận như thằng ngốc, cuộc giáp chiến hắn chờ đợi không tới, người Hung Nô đang bị đồ sát, nhìn từng người Hung Nô ngã xuống, hắn liên tục nuốt nước bọt vẫn thấy cổ họng khô cong.

Cho dù bị nỏ tiễn cường đại áp chế, người Hung Nô giơ khiên da che chắn, trải qua bất ngờ ban đầu đã ổn định lại được thế trận.

Quân Hán không cho chúng cơ hội áp sát, từ từ lùi lại sau.

Kiêu Tẫn không để lại đường lui cho bản thân, hôm nay hắn phải chém giết thống khoái với quân Hán một trận, qua đêm nay, bộ lạc của hắn cách đó bốn mươi dặm không còn đường trốn.

Đây không phải cuộc chiến giành địa bàn giữa các bộ tộc, không phải là cuộc cướp bóc, đây là cuộc chiến sinh tồn, người Hung Nô thể hiện được ý chí cầu sinh mạnh mẽ của mình, vượt qua trận bán mã tác, vượt qua mưa tên.

Hai quân cuối cùng cũng va chạm.

Tiếng trường thương đâm thấu thân thể, tiếng lang nha bổng đập lên khải giáp, tiếng vũ khí va chạm, chiến mã bị thương kêu đau đớn, tiếng người hấp hối.

Đêm không trăng, mới đầu sau lưng Hung Nô còn có ánh lửa bập bùng giúp quân Hán phân biệt được kẻ địch, rất nhanh hai quân quấn lấy nhau liền không biết ai vào ai nữa.

Nhiếp Nhấp chém giết một hồi chợt không tìm ra tướng quân đâu thì kinh hoàng, chuyện lớn rồi, tóm lấy vệ sĩ bên cạnh rống lên:” Tướng quân đâu?”

Choang!

Vệ sĩ nhanh tay chặn lưỡi đao của đối phương:” Không biết.”

Lại có tên địch bất chấp sống chết xông tới, Nhiếp Nhất hét lớn đón đỡ, không rảnh để ý tới chuyện khác, giờ chỉ còn biết nỗ lực tác chiến giết chết toàn bộ người Hung Nô bên cạnh mới biết kết quả cuối cùng.

Lúc này Hoắc Khứ Bệnh được hộ vệ tháp tùng, không đốt đuốc, chỉ có ảnh lửa bập bùng chiếu tới từ doanh trại bốc cháy đằng xa, hắn thong thả đi trong bóng tối, vừa đi vừa uống nước, như một thi nhân lãng mạn.

Trận chiến này là để kiểm nghiệm, trong điều kiện tương đồng nhất, rốt cuộc trang bị của đội quân này có ưu thế lớn cỡ nào với người Hung Nô, nếu không Hoắc Khứ Bệnh có cách diệt địch không cần giáp chiến.

Trận chiến cách đó mấy chục bước chân diễn ra hết sức thảm liệt, thế nhưng cho dù bên cạnh đủ tiếng kêu thảm, tiếng tác chiến, mùi máu tanh nồng nặc, không khí chiến trường cao tới cực điểm. Vậy mà chẳng biết vì sao Hoắc Khứ Bệnh chẳng kích động nổi, thậm chí hắn thấy cuộc chiến này quá vô vị.

Hắn hoài niệm lần tử chiến bên sông cùng Thả Lan vương, hoài niệm vị dũng tướng rơi đầu vẫn xông về phía trước, hoài niệm cả lần suýt chết dưới tay thần tiễn thủ của Thả Lan vương.

Cho dù tác chiến trong bóng đêm, quân Hán tố chất huấn luyện cực cao vây chặt người Hung Nô, không cho bất kỳ kẻ nào thoát.

Ánh sáng ban mai yếu ớt vẫn còn xen lẫn rất nhiều bóng đêm, thế giới chẳng sáng hơn, cứ như chiến trường thảm liệt làm mặt trời chậm chạp không chịu lộ diện.

Vẫn còn những tiếng la hét rải rác đó đây, là của người Hung Nô, quân Hán đứng im lìm như tượng.

Khi mặt trời nhô lên tỏa ánh sáng xuống mặt đất, cảnh tượng chiến trường khiến cho võ sĩ Hung Nô dũng mãnh nhất cũng không còn chiến ý.

Gậy gỗ, đao đồng, chùy gai chẳng thể tạo thành mấy thương tổn với quân Hán, bức tường người sừng sững không có lấy một khe hở đó làm người ta tuyệt vọng.

Bình Luận (0)
Comment