Trời chưa sáng hẳn, Nhiếp Nhất đã vội chạy khắp nơi tìm Hoắc Khứ Bệnh, kéo từng quân tốt ra hỏi không thấy, tới khi chạy từ phía bắc tới phía nam chiến trường mới thấy Hoắc Khứ Bệnh chắp tay sau lưng nhìn người Hung Nô lần lượt buông vũ khí trong vòng vây.
Ánh mắt của hắn lãnh đạm vô cảm, hộ vệ bên cạnh hắn có một người ôm hồ lô nước cực lớn, hắn đi tới đâu theo tới đó.
Nhiếp Nhất thở phào, nhìn cái hồ lô cực lớn, nhớ ra khi Hoắc Khứ Bệnh lên đường, Vân Lang mang tới giao cho gia tướng Hoắc thị, hạ quân lệnh, không cho Hoắc Khứ Bệnh uống nước lã, khi nói lời đó, sắc mặt y âm trầm cực điểm.
Chẳng lẽ nhược điểm của Hoắc Khứ Bệnh là không thể uống nước lã? Một ý nghĩ kỳ quái nổi lên trong đầu Nhiếp Nhất, nhưng chuyện đó liên quan gì tới tướng quân cường đại đáng sợ như ma vương này.
“ Xử lý chiến trường đi, ta đi ngủ đây, chiều tiếp tục xuất phát.”
Chiến thắng áp đảo từ mưu lược tới lực lượng như thế mà nhìn Hoắc Khứ Bệnh chẳng nó chút niền vui nào, như thể làm việc buồn tẻ thường ngày nào đó, nói xong đi về phía hậu quân chuẩn bị ngủ, Nhiếp Nhất bất giác rùng mình một cái.
Kẻ này quá mức đáng sợ!
Cuộc chiến vừa rồi chẳng đề lại chút ấn tượng nào với Hoắc Khứ Bệnh, hắn về tới quân trướng ngủ, rồi quên luôn sự kiện này, thậm chí nghe nói bắt sống Kiêu Tẫn chẳng hứng thú hơn.
Hắn rất nhớ Vân Lang và Tào Tương, nhớ món ăn và ý tưởng mới mẻ của Vân Lang, nhớ câu nói đùa hạ lưu thiếu dinh dưỡng của Tào Tương, đi cùng với hai tên đó không bao giờ thấy cô độc.
Ngủ một giấc tỉnh dậy, thời gian đã tới giữa trưa, không khí trên thảo nguyên rõ ràng có chút ẩm thấp, mây đen trên trời rất dày, mưa xuân chắc là sắp đổ xuống vùng đất khô cằn này rồi.
Lý Cảm đã trở về, vẻ mặt cực kỳ hưng phấn, không chỉ hắn các tướng sĩ khác cũng không che dấu được nụ cười.
Lúc này Nhiếp Nhất còn bận rộn xử lý người Hung Nô, Lý Cảm ghé bên tai Hoắc Khứ Bệnh thì thầm:” Hiệu quả kinh người, bất kể kẻ địch cường đại thế nào đối diện với đạn thuốc nổ đều vô nghĩa.”
Hoắc Khứ Bệnh thở dài:” Một cuộc chiến khiến người ta huyết mạch sục sôi bị A Lang biến thành vô vị rồi, tên đó luôn khiến người ta mất hứng như thế.”
Lý Cảm không hiểu:” Làm thế chẳng lẽ không hay? ... Thôi chẳng thèm hòi ngươi, ngươi là côn bằng làm sao hiểu được niềm vui đám chim sẻ bọn ta. Ngươi lo kẻ địch không đủ mạnh, ta chỉ lo kẻ địch không đủ yếu, ngươi muốn đánh khắp thiên hạ, ta muốn bình an về với lão bà, ai được ai mất, có trời mới biết.”
…. …
“Trong mỗi một giấc mộng, đều có nàng cưỡi ngựa đi qua ...”
Tiếng ca du dương, của Vân Lang đấy.
Hết cách Hoài Hóa muốn nghe ca hát, Tô Trĩ là nha đầu ngốc, ngoài xẻo thịt người ta ra thì chẳng biết gì, thế nên y phải hát.
Tào Tương hát một khúc Mỹ nhân ca, rất hợp tâm ý của Hoài Hóa, nhưng mà nghe liền ba ngày cũng chán, Tào Tương hát tới giọng khàn không nói ra lời nữa Hoài Hóa mới tha cho hắn.
“Gió thổi qua thảo nguyên, thổi đi bao nhiêu truyền thuyết, còn lại chỉ có câu chuyện về nàng ...”
Bài hát phong cách thảo nguyên rất hợp với tâm cảnh Hoài Hóa, chỉ mới bắt đầu đã khiến khuôn mặt già nua của bà trở nên hoạt bát.
Rút kinh nghiệm của Tào Tương, Vân Lang kéo Đông Phương Sóc theo, với tài hoa của tên này, chỉ cần vài câu vậy thôi hắn sáng tác được trăm ca khúc cũng không thành vấn đề.
“ Khứ Bệnh ở Diêm Chiếu giết ba vạn người Hung Nô, xem quân báo thôi ta đã thấy mùi máu rồi. Quá tàn nhẫn, hắn giết cả mục nhân, A Lang, ngươi bảo có phải Khứ Bệnh giết người tới điên rồi không?”
Vân Lang lấy từ trong ống tay áo ra đưa Tào Tương:” Khứ Bệnh đúng là đánh bại quân Hung Nô ở Diêm Chiếu, nhưng những người còn lại trong bộ lạc do tên chó má Nhiếp Nhất giết.”
“ Chẳng trách bệ hạ phái Nhiếp Nhất làm trưởng sử, cả tên Tùy Việt nữa, suốt ngày đến lều soái nghe trộm kế hoạch quân sự.” Tào Tương đi qua đi lại, cảm thấy thế này không ổn, dù Nhiếp Nhất giết thì Hoắc Khứ Bệnh cũng là tướng quân, nghe cái quân báo ba vạn này, người ta nghĩ gì, chắc chắn nghĩ giống hắn vừa nghĩ:” Ta sửa lại Khứ Bệnh chém đầu sáu nghìn.”
“ Hả, ngươi lại giảm công lao đi à, mỗi lần kể chuyện tổ tiên của ngươi, ngươi lại tăng thêm vài vạn mà?” Vân Lang nhất thời chưa hiểu:
“ Đó là chuyện, kể bao nhiêu không sao, giờ quân báo khác, A Lang, chẳng phải ngươi nói thắng bại với Hung Nô đã định đoạt rồi à, quân công bao nhiêu đâu quan trọng gì nữa. Nhớ năm xưa ở Thượng Lâm Uyển, ngươi giết có mười mấy tên Hung Nô mà bệ hạ thăng ngươi từ lang quan lên thiếu thượng tạo, sau này đãi ngộ quân công ra sao ngươi nhớ chứ?”
“ Ta thấy lần này bắc chinh, quân công không đáng tiền nữa, người Hung Nô phải giết, nhưng ai giết là trọng điểm. Lúc bệ hạ phái Nhiếp Nhất đi theo quân Khứ Bệnh, ta tưởng bệ hạ đề phòng hắn, nhưng xem quân báo này thì ta hiểu rồi. Khứ Bệnh chỉ giết người trên chiến trận, kiêu ngạo như hắn không thèm ra tay với phụ nhân trẻ nhỏ, nhưng bệ hạ muốn giết sạch. Giờ hay rồi, chỉ cần là chuyện phát sinh trong quân, không phải hắn làm, hắn cũng chẳng giải thích. Cho nên hắn ở phía trước ỉa ra, chúng ta ở sau phải chùi đít.”
Vân Lang muốn cười mà cười không nổi:” Hay là dâng tấu thế này, Khứ Bệnh ở Diêm Chiêu dạ chiến đánh bại sáu nghìn tinh nhuệ Hung Nô, trưởng sử Nhiếp Nhất tập kích doanh trại Hung Nô giết hai vạn?”
“ Được đấy, cứ nói rõ ràng là hơn.”
Vân Lang lập tức lấy giấy viết lại quân báo, đóng dấu lên đưa Tào Tương, Tào Tương cũng thêm dấu của mình vào, gắn si, gọi tín sứ tới ngay lập tức đưa về Trường An.
Còn quân báo của Hoắc Khứ Bệnh ném vào bồn lửa.
“ Như vậy chuyện này coi như có định luận.” Tào Tương lười nhác thả mình xuống ghế, vừa mới tới tháng sáu mà thành Cô Tang đã nóng rõ rồi:
Dựa theo kế hoạch của hoàng đế thì đại quân của Vân Lang đã phải tới một dải Dương Quan rồi, nhưng Vân Lang tới đây thì thay đổi kế hoạch, bắt đầu dùng người Khương dọn sạch người Hung Nô ở Võ Uy, sau đó dâng tấu lên triều phái quan viên tới quản lý Võ Uy.
Quan viên Lũng Tây cách nơi này gần nhất, vừa vào mùa hè, đội ngũ nghênh đón to lớn cuối cùng đã tới được Võ Uy.
Khi Hoài Hóa cách cửa sổ vẫy tay với họ, Vân Lang và Tào Tương đều thấy mũi cay cay, vậy là bà cô tổ thực sự đó đi rồi, đi cùng còn có mười sáu nhi tử của thủ lĩnh các bộ tộc người Khương.
Hà Tây quận thủ là Vương Hách, Vân Lang không biết về người này mấy, nhưng nhìn ông ta vô cùng thân mật với Tào Tương thì không nói gì cả, chỉ là ông ta mang tới cho Tào Tương hai phó nhân nữ giả nam thì không chấp nhận được.
Nể mặt huynh đệ tới ngày thứ ba Vân Lang mới nhắc nhở, ai dè Tào Tương lại còn mặt đầy chính khí giáo dục lại y:” Đã về từ sáng nay rồi, huynh đệ chúng ta chuẩn bị lên chiến trường, nào có thể làm sằng làm bậy, ngươi đừng nên quấn tiểu thiếp của ngươi quá.”
Vân Lang á khẩu rồi, không thèm tranh luận với hắn nữa:” Vương Hách là người của ngươi à?”
“ Bốn chục năm trước ông ta họ Tào.”
Vân Lang không còn lời gì để nói nữa, vái Tào Tương một cái, đúng là thế gia trăm năm, không sao so được, Vân thị cho thêm 20 năm cũng chẳng bằng.
Cái lợi của gia tộc lớn là thế đấy.
Hoàng đế phái một người nhìn có vẻ không dính líu gì tới đại lão trong triều, thân thế thanh bạch, ai dè lại là người Tào thị.
….. …..