Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 962 - Q6 - Chương 109: Mở Đầu Của Thời Đại Mới.

Q6 - Chương 109: Mở đầu của thời đại mới. Q6 - Chương 109: Mở đầu của thời đại mới.

Đại quân rời Võ Uy, đi mười một ngày tới được quận Trương Dịch.

Hàm nghĩa của Trương Dịch tới từ lời giải nghĩa "trương quốc tí dịch, dĩ thông Tây Vực", người đặt tên cho nơi này chính là Bác Vọng hầu Trương Kiên, hàm ý là vươn cánh tay ra để thông tới Tây Vực.

Hiện giờ ông ta đã rời nước Ô Tôn, đang tới gần nước Quy Tư, theo như văn thư mà ông ta thông qua thương đội gửi về thì Tô Vũ nhi tử Tô Kiến ở lại nước Yên Kỳ, nhiếp chính giúp Yên Kỳ vương.

Trước kia Trương Kiên đi xứ Tây Vực tối đa chỉ có trăm người, muốn làm chút hoạt động ngoại giao cũng có, lần này ông ta thống lĩnh hai nghìn người, vị thế cao hơn nhiều.

Yên Kỳ gọi là nước, kỳ thực là cái thành chưa tới 5000 người, không có gì lạ, tình hình như thế ở Tây Vực rất phổ biến.

Trước kia Đại Hán đánh không lại Hung Nô, ba sáu nước Tây Vực đối xử với sứ giả Đại Hán vô cùng thô bạo, hàng hóa Trương Khiên mang theo thường xuyên bị cướp, bản thân ông ta thiếu chút nữa không về được.

Lần này Trương Khiên tới, quốc vương Ô Tôn rời thành nghênh đón, ở ngoài thành Ô Tôn, cùng giết ngựa lập minh ước, đối phó kẻ thù chung --- Hung Nô.

Để biểu đạt thành ý, Ô Tôn vương dâng lên sáu cái đầu Hung Nô.

Mấy câu từ ngoại giao xưa nay Vân Lang không hứng thú xem, thứ này chỉ người trong nghề mới hiểu, chứ người thường dựa theo ngôn ngữ ngoại giao mà lý giải thì thế nào cũng có sai lệch lớn.

Mặc dù trong văn thư của Bác Vọng hầu, mỗi chữ đều miêu tả tình làng giềng hữu hảo, nhưng mà chẳng biết cái mắt Vân Lang nó làm sao, nhìn trong đống chữ hoa lệ chỉ thấy một chữ chinh phục.

Lúc này Vệ Thanh dẫn lực lượng quân đội siêu cấp lên tới 30 vạn tạo thành hình rẻ quạt rầm rộ tiến vào Thảo Nguyên, thiết kỵ của Hoắc Khứ Bệnh xuất phát từ Dương Quan, thẳng một đường lên phía bắc cùng cánh quân của Công Tôn Ngao, Lý Tức .

Đừng quên vó ngựa của Lộ Bác Đức đang dẫm đạp phương nam.

Đó là chỗ Vân Lang sợ Lưu Triệt, hắn đã phái hết lực lượng đi rồi, bản thân cùng lão bà ở Trường An trống không, đợi tướng quân của mình lập kỳ công cái thế đưa hắn lên đỉnh cao đế vương thiên hạ.

Thứ khí phách này làm nhiều đêm Vân Lang ngồi trong bóng đêm mà thở dài.

Cho nên vào thời điểm này Lưu Triệt đối xử với người Lưu thị càng thêm vô tình ngoan độc.

Vân Lang rời Trường An bốn tháng, Lưu Triệt đã giết hai thân tộc, đoạt hai phong quốc, một là Tề Xuyên vương Lưu Minh, một là Tề Đông vương Lưu Bành Ly, bọn họ đều là nhi tử của Lương vương Lưu Vũ, tội danh đại bất kính.

Từ khi giết hai vị vương, quân chủ của các phong quốc khác rối rít tới Trường An bái kiến hoàng đế, đồng thời để tang cho Cảnh hoàng đế đã chết bao năm.

Đó là tin tức Trường Bình phái người đưa tới.

Thật buồn cười, giờ ai cũng nghĩ rằng muốn sống vài ngày yên tĩnh thì tốt nhất là ở trong quân, vương tộc thì thân khó giữ, huân quý ở lại Quan Trung sống không bằng chó.

Bởi thế Vân Lang có hơn hai nghìn năm trí tuệ cũng không dám trêu vào Lưu Triệt, cứ đợi khi hắn chết là tốt nhất.

Trương Dịch là nơi rất tốt, không cần Trương Khiên giải thích, từ lâu Vân Lang đã nghe tới cách nói Kim Ngân Dịch, Ngân Uy Vũ rồi.

Ở cái vùng biên thùy tây bắc xa xôi mà cỏ cây sum xuê, tuyết trên Kỳ Liên Sơn tan ra thấm ướt mảnh đất này, nếu như có ai đó chịu bỏ công sức gây dựng, không tới mười năm sẽ thành chốn tốt để an thân lập mệnh.

Vân Lang vừa mới tới Trương Dịch liền có vô số đầu lĩnh người Khương mang đầu người Hung Nô tới đối cơ hội con cháu tiến kinh.

Thành trì của Trương Dịch bắt đầu được kiến thiết vào ngày đầu tiên y tới, một tháng vội vàng trôi qua, dùng tới hơn 3 vạn người Khương, ngày đêm làm việc, thành Cam Châu chu vi hai dặm được xây xong.

Hắc Thủy uốn lượn qua ngoài thành, lưng dựa vào Tuyết Sơn, mặt hướng Hắc Thủy, nơi này từ lúc xây xong cũng bắt đầu phồn hoa.

Tại Hà Tây, Cam Châu là nơi hiếm hoi thích hợp cho trồng trọt, nơi này người Khương nhiều nhất, nghề chính là trồng trọt cày cấy.

Cũng là nơi người Hung Nô coi trọng nhất.

Nhiều năm qua người Hung Nô áp thuế má nặng nề lên người Khương ở Trương Dịch, đất đai màu mỡ mà ăn không đủ no là lời miêu tả chân thật nhất về người Khương.

“ Trước kia thuế mà người Hung Nô định ra là bao nhiêu?” Vân Lang gập thẻ gõ mà đầu lĩnh người Khương mang tới trên đó viết chi chít tên người làm y đau đầu:

“ Bảy thành rưỡi.” Đông Phương Sóc làm thư ký nên đã xem qua sổ sách báo ra luôn:

“ Vậy sửa thành thuế năm thành.”

“ Thuế trong nước chỉ có một thành.” Đông Phương Sóc thấy mức thuế này vẫn quá hà khắc:

Vân Lang lắc đầu, y đã có kinh nghiệm xương máu ở Thụ Hàng thành:” Sau này sẽ giảm dần tới một thành, bây giờ không được, ngươi ta không tin. Nếu chúng ta thu thuế thấp hơn kỳ vọng của họ quá nhiều sẽ không lấy được lòng tin của dân, chỉ làm lợi cho đám đầu lĩnh thôi, năm thành đã là nhân từ hơn người Hung Nô quá nhiều rồi.”

Đông Phương Sóc nhíu mày kiên trì ý kiến của mình:” Quốc triều muốn thu nạp người Khương, thuế quá hà khắc sinh loạn.”

Vân Lang chỉ những đầu nhân người Khương đang đợi công bố mức thuế bên ngoài:” Ngươi ra ngoài kia hỏi xem mức thuế kỳ vọng của họ là bao nhiêu, tức là bao nhiêu thì họ tiếp nhận, hỏi xong chúng ta chế định.”

Đông Phương Sóc nhìn đám đông nhẩm nhổm bên ngoài, đứng dậy ngay:” Ta không tin bọn họ lại chủ động định mức thuế cao cho mình.”

Nói xong đi nhanh ra ngoài, chẳng bao lâu quay về, ngồi ở chỗ làm việc của mình, im lìm không nói.

Vân Lang cũng không vội thong thả uống trà, hứng thú hỏi:” Bao nhiêu?”

Đông Phương Sóc hơi đỏ mặt thở hắt ra:” Sáu thành.”

Vân Lang gật gù:” Tốt, vậy bây giờ đi thông báo thuế là bốn thành rưỡi.”

“ Hả, vì sao lại giảm rồi?” Đông Phương Sóc giật mình:

“ Năm thành là đối với bách tính, bốn thành rưỡi là thu từ đầu nhân, nửa thành là phần hao tổn, nói với họ như thế. Ngoài ra phái các đại tượng tới Kính Thiết Sơn, mau chóng luyện ra sắt phù hợp, làm cày Nguyên Sóc phát cho bách tính, nói là ân điển của hoàng đế, chuyện này giao cho Tào Tương làm là tốt nhất, hắn là người hoàng tộc, ít kỵ húy.”

Đông Phương Sóc ngây ra chốc lát, bất mãn:” Quân hầu đang cổ vũ bọn họ tham ô hay sao?”

Vân Lang không giải thích thêm nữa, phất tay:” Chấp hành đi.”

Đông Phương sóc buông một tiếng thở dài bất đắc dĩ, chẳng bao lâu bên ngoài vang lên tiếng reo hò vang tận mây xanh.

Vân Lang nghe tiếng ồn ào bên ngoài, vỗ vỗ trán, mình quá nhân từ rồi, vừa thấy Đông Phương Sóc mặt mày hoàng mang đi vào, lệnh:” Mau báo Tào Tương tổ chức các đại tượng tới Kính Thiết Sơn đi, sớm ngày luyện ra được sắt cho trong quân còn dùng.”

Thu thuế nơi này chỉ là chuyện nhỏ, Kính Thiết Sơn mới là nơi chủ yếu Vân Lang muốn chiếm lĩnh.

Nhiều năm trước Hoắc Khứ Bệnh vì cứu Hán Nô mà hành quân hai nghìn dặm tập kích Kính Thiết Sơn, cho một mồi lửa thiêu sạch nơi đó, cho tới giờ vẫn chưa khôi phục sản xuất. Vì không có công tượng người Hán, bất kể người Hung Nô hay người Khương muốn làm việc yêu cầu kỹ thuật như vậy khó hơn lên trời.

Lần này Vân Lang mang theo hơn một trăm đại tượng luyện sắt, Vân thị cũng có quản sự đi theo, một cái mỏ sắt lớn như vậy, trong nước vô cùng hiếm thấy, lập một cái xưởng luyện sắt ở đây cũng là ý nguyện của triều đình để giảm thiểu tốn kém.

Bình Luận (0)
Comment