Hoắc Quang nhìn chính sách sư phụ chấp hành gần đây, hắn không đơn thuần chỉ biết lý luận như Đông Phương Sóc, chuyến đi tây nam giúp hắn có không ít kinh nghiệm đối phó dị tộc:” Sư phụ định bao giờ giết đầu nhân người Khương?”
Vân Lang trả lời đơn giản:” Đợi người Khương không chịu được tạo phản thì giết chúng đi yên lòng dân là được, ta cho chúng đường sống rồi, nếu nghĩ rằng có thể lợi dụng quân đội chèn ép bách tính, hậu quả tự chịu.”
“ Thế con cháu họ gửi tới Trường An thì làm thế nào?”
“ Đương nhiên là trở về làm quan, bọn họ tới Trường An để học làm quan mà.”
Hoắc Quang hiểu ra, hai mắt sáng rực:” Đúng thế, là bách tính người Khương giết cha họ, bọn họ sẽ đầy thù hận với bách tính, như thế sẽ không thể câu kết với nhau, sư phụ thật cao tay.”
Vân Lang gãi đầu:” Thủ pháp này hơi thô thiển một chút, sẽ có người bị tổn hại, có điều vẫn tốt hơn là có kẻ sinh dị tâm khiến bách tính liên lụy vào.”
“ Nếu như có người nhìn thấu mưu kế của sư phụ, không thù hận mà chuyển sang thân thiết với bách tính người Khương thì sao?”
“ Đồ ngốc, ta đã nói rồi còn gì, kẻ như thế là anh hùng, ở loạn thế dùng anh hùng, thời bình giết anh hùng, như thế mới không sinh loạn. Tiểu tử, ta biết tính ngươi thích loạn thế, khống chế loạn thế, nhưng nhớ kỹ, thành quả yên ổn của thiên hạ có được không dễ dàng. Hoàng đế có thể thay thế, triều đại có thể chuyển dời, không sao hết, nhưng với bách tính thì khác, tài phú tích lũy bao năm hủy trong chiến hỏa, bao nhiêu kỹ nghệ mới sẽ biến mất, văn minh sẽ bị thụt lùi.” Vân Lang dừng bút, nghiêm túc răn dạy Hoắc Quang:” Tiểu tử, nhớ cho kỹ, nếu hoàng đế ngăn cản dân tộc tiến lên, lúc đó ngươi có thể làm điều ngươi muốn làm, có điều phải cân nhắc được mất rồi mới làm, nếu không đừng động đậy.”
“ Giờ đế quốc hưng thịnh, là thời điểm tốt lập quy củ cho đời sau, ngàn vạn lần đừng có vì tư lợi cá nhân, cảm tính cá nhân tạo tiền lệ xấu hại cả dân tộc.”
Hoắc Quang liếm môi hỏi nhỏ, giọng hắn thậm chí run lên mất kiểm soát:” Tức là hoàng đế có thể … thay .. thay đổi ạ?”
Vân Lang xua tay không cho tên tiểu tử ở tuổi phản nghịch nói tiếp:” Giờ cứ học tập cho tốt, tích lũy kinh nghiệm chấp chính đã, đợi ngươi xác lập tư tưởng của mình, tầm nhìn đủ xa thấy được hưng suy rồi chúng ta thảo luận vấn đề này.”
Hoắc Quang gật đầu thu dọn văn thư trên bàn, ôm vào lòng rời lều soái, vội vàng tới chỗ sư nương, nghe nói sư nương đang khám bệnh miễn phí cho bách tính Cam Châu.
Vân Lang cầm ấm trà nằm dưới cây liễu, nhìn lá cây lay động, lá nhiều, đếm không hết, dần dần chìm vào giấc ngủ, từ lúc lên đường tới giờ bận rộn suốt, cuối cùng phần nào đi vào quy đạo rồi, có thể tạm thở phào một hơi rồi.
Nhưng chiến tranh còn xa mới kết thúc.
Quyền lực của Vệ tướng quân thật lớn, toàn bộ Hà Tây do một mình y định đoạt, quyền sinh sát nắm trong tay khiến người ta say mê.
Nếu cho mình mười năm, có thể kiến lập vương quốc của mình.
Thế nhưng nghĩ chỉ là nghĩ mà thôi, tạo phản dưới thời Lưu Triệt quá khó, chỉ cần nghĩ tới những thiết kỵ hung hãn đang đối phó với Hung Nô quay sang mình là kết hoạch sẽ chết từ trứng nước, không biết chết thế nào.
Thất là tên điên Hoắc Khứ Bệnh, nếu được quyết chiến toàn lực với mình, hắn sẽ thích lắm, sau khi giết mình xong thì hắn tự sát, lúc đó còn ý nghĩa gì nữa.
Thế nên lúc kích động như vậy nên ngủ, đừng nghĩ nhiều.
Quan hệ giữa Lý Lăng và Tư Mã Thiên chẳng biết từ lúc nào mà trở nên rất tốt, thường ngày không có công vụ là cưỡi ngựa đi du ngoạn khắp nơi.
Mấy ngày qua không ngờ vào Kỳ Liên Sơn, chơi tận ba ngày mới về.
Nhìn cảnh này Vân Lang rất lo, tránh mọi khả năng lịch sử tái diễn, vì thế quyết định phái Lý Lăng đưa đợt vặt tư thứ hai tới Dương Quan.
“ Sau khi tới Dương Quan, ngươi không được ra ngoài nửa bước, không cần phái thám báo dò đường, ở lại trong quan đợi đại quân tới. Ta sẽ ở lại đây chuẩn bị vật tư mùa đông, qua Tửu Tuyền quan tới Dương Quan trước khi trời lạnh.” Đối với Lý Lăng, Vân Lang chưa bao giờ ôn hòa, khi ra lệnh luôn rất nghiêm khắc:
Lý Lăng quen rồi, Vân Lang tuy nghiêm khắc nhưng chưa bao giờ cố ý làm khó, thế là hắn hài lòng, cho rằng có lý vì thúc thúc hắn Lý Cảm nên Vân Lang mới có thái độ bất hảo với mình.
Nhưng Tư Mã Thiên không nghĩ thế, hắn rất quen thuộc phong cách làm việc của Vân Lang, cứ có cảm giác gì đó không ổn, Vân Lang mà ghét Lý Lăng sẽ không thèm ngó ngàng gì tới rồi.
Ngược lại hắn thấy Vân Lang quan tâm quá độ mới đúng.
Chuyện này giống lệnh Hoắc Khứ Bệnh không được uống nước lã vậy, trong mắt người khác thật vô lý, Vân Lang lại cực lực kiên trì. Liên tưởng tới kết cục của Lý Thiếu Quân, Hứa Mạc Phụ, Tư Mã Thiên dặn dò Lý Lăng ngàn vạn lần đừng trái lời của Vân Lang.
Quá huyền hoặc, Lý Lăng không để trong lòng, người trẻ tuổi thường đề cao bản thân quá mức, cho rằng chỉ cần mình chạy nhanh một chút, vận mệnh sẽ không đuổi kịp.
Dù sao con người sống không phải là đấu tranh với vận mệnh à?
Bất kể là vô tình hay cố ý.
Từ khi Tô Trĩ phẫu thuật sinh con cho một Khương phụ khó sinh, giúp một người Khương cắt ruột thừa bị viêm, còn chưa khỏi đục thủy tinh thể cho một lão phụ, danh tiếng thần y của nàng không ai dám chất vấn.
May mắn vết thương của ba người đó không ai nhiễm trùng mà chết, Vân Lang cực kỳ thán phục tố chất thân thể của người thời đại này.
Một quý phụ không ngại bẩn thỉu giúp Khương phụ sinh con, không kỵ húy dương vật của nam nhân phơi ra ngoài khi chữa trị, phẫu thuật cứu hắn khỏi địa ngục, thực sự là chuyện mà thần mới làm được.
Trong thời gian ngắn Tô Trĩ thành nữ thần được người ta sùng bái, cho dù Vân Lang có hạ bớt hai thành thuế cho người Khương thì cũng chẳng bằng được nàng.
Đuổi những người mang trâu bò tới mời Tô Trĩ khám bệnh cho cho người nhà, Tô Trĩ chỉ thuận tay lấy một quả trứng gà luộc trong giỏ một lão phụ ăn qua loa lấy sức, sau đó tiếp tục khám bệnh cho bách tính.
Tô Trĩ mỗi khi khám chữa bệnh khó ưa vô cùng, mặt từ đầu tới cuối luôn đanh lại, còn quát mắng nữa, làm người ta không thân thiết nổi, thế nhưng nàng càng tỏ ra lạnh nhạt, bách tính càng sùng bái điên cuồng.
Vân Lang nói một câu chưa chắc có ai nghe, Tô Trĩ vung tay một cái người mù quáng đi theo sẽ rất nhiều, có lẽ chỉ vì rất lâu rồi không ai đối đãi bình đẳng với họ.
Đám Khương phụ đi theo Tô Trĩ từ Thụ Hàng Thành thì cực kỳ kiêu ngạo, chuyện họ thích làm nhất là đem khoe những sự tích về Tô Trĩ.
Khi người Khương biết Tô Trĩ là quý nhân đầu tiên dùng người Khương làm hộ phụ, tức thì càng điên cuồng, rất nhiều quả phụ người Khương không con trong nhà không có đường sống kết đội quỳ ngoài cửa y quán, hi vọng Tô Trĩ thu nhận, bọn họ sẵn sàng vì nàng làm bất kỳ chuyện gì.
Những chuyện này Tô Trĩ có bao giờ quản đâu, mặc bộ áo gai trắng theo thói quen cho hai tay vào túi áo trước bụng nhìn đám Khương phụ quỳ trước mặt chỉ thấy phiền phức.
Hoắc Quang chân chó chạy tới bên sư nương thì thầm vài câu.
Tô Trĩ rộng lượng phất tay, ý bảo nhận hết những Khương phụ này, dù sao cũng sắp vào hoang nguyên rồi, khi đó sẽ có rất nhiều thương binh cần chiếu cố, nhận thêm trăm người không sao.
Theo quy củ của Vân thị những phụ nhân đó tắm rửa sát trùng ba ngày, ba ngày sau một đám phụ nhân mặc áo gai trắng xuất hiện trong quân doanh làm tất cả quân tốt thiếu thốn nữ nhân phải sáng mắt.
Nhưng trong quân doanh thì ác danh của Tô Trĩ còn kinh khủng hơn Hoắc Khứ Bệnh, tưởng tượng cảnh nàng mổ xẻ thi thể là ai nấy dục vọng tiêu tan hết, cho nên đám binh sĩ không dám tùy tiện tiếp cận hay trêu ghẹo Hộ phụ.