Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 964 - Q6 - Chương 111: Tô Trĩ Nổi Danh. (2)

Q6 - Chương 111: Tô Trĩ nổi danh. (2) Q6 - Chương 111: Tô Trĩ nổi danh. (2)

Vân Lang thì tất nhiên là khác người ta rồi, ác danh của Tô Trĩ ở ngoài kia chẳng làm y ngại, thân thể mềm mại của Tô Trĩ, nhìn bao nhiêu cũng chẳng chán.

Ánh nến tù mù chiếu lên thân thể trần truồng của Tô Trĩ, làm làn da trắng trẻo của nàng như được phết thêm một lớp mật, sau ân ái gò má hồng hồng, kiều diễm như chảy ra nước, nếu không phải vừa kiệt sức rồi thì chẳng ai kiềm chế được.

Ở bên cạnh Vân Lang, Tô Trĩ mới lộ bản tính trẻ con, cuốn lấy trượng phu sư huynh, gỡ không ra.

“ Thật thích, không như ở nhà có bao nhiêu là người, huynh toàn làm người ta thất vọng.”

Bốp!

Nam nhân khó chịu nhất là câu này, Vân Lang vỗ đét lên mông Tô Trĩ một cái:” Ta làm muội thất vọng bao giờ?”

Tô Trĩ giảu môi đưa bốn ngón tay, phụng phịu không hài lòng:” Trong nhà có tới bốn lão bà, huynh còn là y giả đấy, thừa biết ở chuyện này nam nhân là kẻ yếu trời sinh, vậy mà còn cưới nhiều lão bà như thế, nam nhân đúng là chẳng biết tốt xấu.”

Vân Lang gỡ tay Tô Trĩ ra, bất lực nói:” Có biết bà nương nào mà nói lời như muội ở nhà người ta sẽ bị đánh chết không?”

Tô Trĩ nhận ra lời của mình làm tổn thương tự tôn nam nhân, bò lên người Vân Lang hôn ngực y, làm nũng:” Muội chỉ nói thế thôi mà.”

Vân Lang nghiến răng đè Tô Trĩ xuống:” Muội nói quá nhiều rồi đấy, ngoài ra đánh giá y học của muội cũng sai rồi.”

Tới khi trời sáng, Vân Lang nằm bò trên giường không dậy nổi, báo cáo y học của Tô Trĩ là chính xác, nàng dậy sớm đi huấn luyện Khương phụ rồi, dù cả đêm chỉ ngủ có hai canh giờ, tinh thần nàng vẫn ngời ngời, thậm chí có vẻ còn tươi tắn hơn.

Còn Vân Lang tới tận trưa khi Tùy Việt tới thăm mới miễn cưỡng rời giường, tiếp đãi tên thái giám từ lâu y đã muốn đánh một trận.

“ Bổ nhiệm thứ sử Cam Châu đã có, người tới quen với ngài.” Tùy Việt u oán nhìn Vân Lang, lều của phu phụ Vân Lang ngay bên cạnh hắn, đêm qua động tĩnh rất lớn, nhiều chuyện nghe rõ ràng:

Vân Lang ngáp một cái sái quai hàm, đưa tay mò ấm trà súc miệng:” Ai thế?”

Tùy Việt cười dâm tiện:” Tư Mã Tương Như.”

Phụt! Nước trà phun thẳng về phía trước, Vân Lang nghiến răng nghiến lợi rít chói tai:” Chủ ý của kẻ nào thế hả?”

Tùy Việt có dự phòng nhảy tránh từ trước, bộ mặt đều giả bẩm báo:” Là bệ hạ, Tư Mã Tương Như vốn làm quan ở tây nam, có công liên lạc với nam di, bệ hạ phái hắn tới quận Trương Dịch lập công mới.”

Cơ mặt Vân Lang co giật, tất nhiên là chủ ý thối của tên đó rồi, suýt nữa buột miệng chửi thành tiếng:” Sao ta thấy bệ hạ cố ý?”

Tùy Việt cười hăng hắc:” Có lẽ cũng có, bệ hạ viết chiếu thư cho nô tài có viết, quân hầu lấy mất Trác Cơ của người ta, người ta lấy Trương Dịch của ngài là công bằng, bệ hạ cảnh cáo ngài không được làm khó hắn.”

Vân Lang hừ một tiếng:” Mỗ xưa nay rộng lượng lắm.”

Tùy Việt thấy mắt Vân Lang long lên sòng sọc, không dám đùa nữa:” Quân hầu, nói thật đấy, với thân phận ngài bây giờ mà so đo với Tư Mã Tương Như thì mất thân phận lắm.”

Vân Lang từ từ thở ra, dù trấn định lại thì giọng điều vẫn hết sức gay gắt:” Ta xem thường nhân phẩm của hắn, còn tài hoa không phục không được, có điều bệ hạ xem trọng hắn thì ở Trường An thiếu gì chỗ phù hợp, sao phái tới trọng trấn này? Nơi này quá quan trọng, một khi xảy ra vấn đề tiền quân sẽ bị chặt đường lui. Bệ hạ phải phái tới một con hổ chứ không phải phái cho một con chó giữ Trương Dịch.”

“ Quân hầu tuy đi, nhưng hổ uy vẫn còn, sợ gì người Khương gây họa.“

Vân Lang thở dài, Lưu Triệt kiên trì như thế tất nhiên không cách nào thay đổi được.

Trong lòng không thoải mái thì không thoải mái, công việc không thể không làm, vì chưa có quan viên quản lý, công việc của Vân Lang bận rộn.

Sau khi Hoắc Khứ Bệnh đánh bại Hung Nô, đả thông hành lang Hà Tây, người đầu tiên sử dụng con đường này là thương nhân chứ không phải quân đội.

Ngọc thạch ở nơi khác chỉ là cục đá đẹp mắt, tới Đại Hán liền thành văn hóa lưu truyền ngàn đời, biến thứ này thành loại hàng giá trị cao được nhiều thương đội đem vào quan, cách Dương Quan không xa có quan ải nhỏ, tên là Ngọc Môn Quan.

Lạc đà khách kết đoàn kết đội mang theo ngọc thạch đi qua Ngọc Môn Quan tiến vào hành lang Hà Tây, bởi thế mà nó có cái tên mới này.

Người Hán hình như thèm khát ngọc thạch mãi mãi không có giới hạn, bất kể là có bao nhiêu ngọc Côn Lôn vào Đại Hán cũng bị tiêu hóa hết, chẳng bao giờ còn dư.

Chuyện này không phù hợp với quy luật thương nghiệp, người Hán có được đồ ngọc, ý nghĩa đầu tiên là cất giữ chữ không phải đem bán, đa phần người tiếp nhận ngọc thạch, đồ ngọc đều là chủ cuối cùng.

Trong hoàng cung của Lưu Triệt có nhiều đồ ngọc nhất, chất lượng cũng tốt nhất, hắn không thích đồ đồng to nặng, không thích đồ gốm thô sơ, còn đồ sơn, hắn thấy có mùi.

Nếu không phải Vân thị làm ra đồ sứ, cuộc sống của hắn cơ bản chỉ toàn đồ ngọc.

Chuyến đi này của Vân Lang còn gánh một trọng trách là kiếm ít ngọc thạch tốt cho vương công đại thần, cái đám đó lũng tiễn chân đại quân lên đường chỉ gửi gắm chuyện này thôi, dù sao ai ai cũng mười phần tự tin vào thắng lợi rồi, tính toán kiếm lợi một chút là điều hiển nhiên thôi.

Có trời mới biết giật tóc, trời mới biết đám người đó muốn nhiều ngọc như vậy làm cái quái gì? Lại chẳng ăn được.

( Ngọc thạch luật) sinh ra trong bối cảnh ấy, chỉ cần là thương đội ngọc thạch đi qua Hà Tây phải nộp ba thành ngọc thạch, coi như phí nhập quan, giống như Sát nô lệnh hay Tân thuế lệnh, luật Vân Lang đưa ra luôn thô bạo trực tiếp.

Con đường này vô cùng phồn hoa, khiến chỉ nửa tháng thành Cam Châu thu được lượng lớn ngọc thạch.

Trong phòng chất thành đống ngọc chưa điêu khắc, nhìn bề ngoài chẳng có gì đáng nói, y hệt đống đá cuội, nhưng Tư Mã Thiên và Đông Phương Sóc thì nằm trong đống ngọc thạch xem từng cục một.

Hai văn nhân cao khiến biến mất biến thành hai thằng trộm ngọc, ống tay áo nặng trĩu chẳng biết chứa bao nhiêu thứ giống đá cuội ấy, thi thoảng còn lấm lét nhìn quanh nữa.

Chẳng qua chỉ là đá thôi, Vân Lang chẳng buồn ở lại trở ngại người ta làm trộm, vừa rời phòng thấy chân trời có một đám mây đen rất thấp.

Hôm qua còn mặt trời chói chang, hôm nay Vân Lang đã thấp thoáng thấy điện xẹt trong đám mây, mơ hồ có tiếng sấm truyền tới, chứng minh đám mây này cách nơi đây ít nhất ba trăm dặm.

Nếu đám mây này đủ lớn, đại quân của Hoắc Khứ Bệnh chắc là hành quân dưới cái bóng của nó.

Muốn chặn đường người Hung Nô chạy về phía tây thì hắn phải đi thêm hai nghìn dặm nữa, đây là vụ đánh cược, hơn hai vạn người thâm nhập hoang nguyên là chuyện không thể, thế nhưng với tên này mà nói lại là chuyện có thể.

Dù sao lần trước hắn dựa vào số quân ít ỏi tới đáng thương mà hắn còn hoành hành khắp hành lang Hà Tây, đánh phá Yên Chi sơn, đã đủ kinh nghiệm viễn chinh rồi.

Trên lịch sử lần viễn chinh này trạng bị Hoắc Khứ Bệnh kém xa bây giờ, không có thuốc nổ hỗ trợ, càng không có quân đội toàn kỵ binh, không có yên ngựa, không có bàn đạp sắt, không có quân lương chất lượng cao, không có cả kim chỉ nam.

Vì thế Vân Lang nhìn mây đen chỉ hoài niệm một chút thôi người huynh đệ khiến hắn kiêu ngạo tới chết, không lo kết quả viễn chinh.

Lần này so với nói là chinh phạt Hung Nô, không bằng nói là chuyến đi khám phá địa lý vĩ đại của Hoắc Khứ Bệnh.

Bình Luận (0)
Comment