Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 965 - Q6 - Chương 112: Mối Hận Này Tới Khi Sông Cạn Đá Mòn. (1)

Q6 - Chương 112: Mối hận này tới khi sông cạn đá mòn. (1) Q6 - Chương 112: Mối hận này tới khi sông cạn đá mòn. (1)

Trên đời này đầy rẫy bất ngờ, ví như Vân Lang nằm mơ cũng không ngờ rằng mình lại gặp được Lương Tán ở Trương Dịch.

Hạ Hầu Tĩnh mặc áo sĩ tốt nhăn nheo rách rưới, vai vác một thanh trường mâu, chân đi giày cỏ, đôi chân đen đúa toàn vết máu, bước đi tập tễnh, mái tóc trắng phiêu hốt, từ đầu tới cuối ngẩng cao đầu tiến về phía trước.

Lương Tán theo bên cạnh, vai đeo một cái bọc lớn, quần áo chỉnh tề, không giống trang phục binh tốt như Hạ Hầu Tĩnh.

“ Lão tốt Bá Lăng bái kiến Vệ tướng quân.” Hạ Hầu Tĩnh cung kính thi lễ:

Vân Lang thản nhiên tiếp nhận đại lễ, bất kể từ phương diện nào, tôn ti trên dưới không thể loạn được:” Bệ hạ sai tiên sinh tới thủ Tân Bình Sa Ải Khẩu sao?”

“ Lão tốt cảm thấy vinh diệu vì có thể thủ biên cho quốc gia.”

Vân Lang chỉ biết thở dài:” Sao phải khổ thế?”

“ Lão tốt năm xưa quá tham hãnh tiến, cho nên giờ mới có kết quả thảm bại này, đây là chuyện bình thường, tướng quân không cần thấy tiếc, có thể toàn thây rút ra đã là đáng quý lắm rồi.” Hạ Hầu Tĩnh mỉm cười có phần thoáng đạt:” Ai ai cũng cho rằng chuyến này bắc chinh Đại Hán nắm chắc phần thắng trong tay, không biết phần thắng tuy lớn vẫn có rất nhiều tệ nạn, trận chiến này bất luận thắng bại ra sao, cục diện Đại Hán về sau sẽ hoàn toàn khác.”

“ Tất cả vương công đại thần đều dựng tai lên nghe tin thắng trận, không ai nghĩ tới quốc sự sau cuộc chiến, ngay bệ hạ cũng thế. Cho nên lão tốt dâng thư lên bệ hạ nói những lời người khác không thích nghe, rồi toại nguyện thành do úy Sa Ải Khẩu, thống lĩnh 21 quân tốt vì nước thủ biên.”

“ Bệ hạ có hứa, chỉ cần trong vòng ba năm Sa Ải Khẩu không bị phá, lão tốt có thể về quê nhà Bá Lăng làm đình trưởng.”

Báo cáo xong nguyên do mình tới Trương Dịch xong, việc công coi như kết thúc, Vân Lang không biết nói gì hơn ngoài việc mời vị lão tiên sinh này ngồi xuống, pha một ấm trà, chỉ là y không tin mọi chuyện đơn giản như thế.

Hạ Hầu Tĩnh ngồi đối diện với Vân Lang, uống một ngụm trà thơm, thưởng thức hương vị đã lâu mới được nếm:” Kết cục lão tốt tuy thê thảm, khi rời khỏi Trường An bắc chinh, có đứa đệ tử này nguyện vứt bỏ quan chức đi theo, vậy mà còn gì không buông bỏ được nữa?”

Vân Lăng chắp tay chúc mừng.

Lúc này trên mặt Hạ Hầu Tĩnh không có chút bi thương nào, vẻ mặt đầy vẻ giải thoát, một người cả đời đọc sách như ông ta, một khi bỏ đi chấp niệm cuối cùng trong đời, đường học vấn sẽ có tiến bộ lớn.

Đổng Trọng Thư lần này không giết chết Hạ Hầu Tĩnh là tự lập nên một kẻ địch cường đại rồi.

Một mạch Cốc Lương vì Hạ Hầu Tĩnh ra sức tiếp cận thái tử mà tan đàn xẻ nghé, giờ vì một phen tỉnh ngộ của Hạ Hầu Tĩnh, mạch Công Dương chưa chắc đã nắm chắc phần thẳng trong tay.

Gian nan khốn khó mới thành được tài, Hạ Hầu Tĩnh là minh chứng.

Hai người gạt bỏ hoàn cảnh trước mắt, đàm thoại rất vui vẻ, từ thiên văn tới địa lý, từ thần tới người, từ viễn cổ tới hiện tại, bất tri bất giác nửa ngày trôi qua.

Trong khi đó Lương Tán nằm trên cái giường sạch sẽ của Hoắc Quang rên hừ hừ:” Đại sư huynh, cho ta thịt, một bát mỳ lớn, một cốc rượu nho ướp đá.”

Hoắc Quang khó chịu:” Thế có cần ta kiếm cho một mỹ nữ luôn không?”

Lương Tán làm như không hiểu hàm ý mỉa mai trong đó, thoải mái nói:” Một làm sao đủ, ít nhất phải ba người, một giúp ta tắm rửa, một giúp gội đầu, một dùng miệng đút rượu cho ta, không không, cần một người nữa xoa bóp hai chân. Huynh không biết, trên người ta sắp sinh rận rồi ...”

Lời còn chưa dứt Lương Tán bị Hoắc Quang đá lăn xuống giường, nhìn cái giường của mình nhăn nhúm bẩn thỉu cảm tưởng có đống rận bỏ qua bò lại, rùng mình:” Cái lều này là của ngươi rồi đấy.”

Lương Tán bò dậy đấm lưng lẩm bẩm:” Ta vì sư môn mà từ bỏ quan chức, đi theo lão già thất bại đi bộ hai nghìn dặm đường vậy mà huynh đối xử với ta như thế à?”

Hoắc Quang lấy ở dưới bàn ra một hũ rượu nho, mở ra đưa Lương Tán lại bò lên giường nằm ăn vạ:” Nói xem ngươi đã phát hiện ra điều gì rồi?”

Lương Tán ngồi bật dậy tức thì, ôm hũ rượu tu một hơi lớn thống khoái, mặt ngây ngất:” Ta phát hiện theo tiên sinh ba năm làm quân tốt thủ biên còn có thu hoạch nhiều hơn làm quan ở Vị Nam, đám người chúng ta ở dưới sự che chở của sư phụ sống quá thái bình thuận lợi, chưa bao giờ chịu khổ, có cơ hội rèn luyện cũng tốt. Huynh tin không, thời gian qua ta đi bộ theo tiên sinh từ Quan Trung tới Trương Dịch, dọc đường nghe tiên sinh nói chuyện, chẳng ngờ không thấy chút khổ cực nào, lần đầu tiên ta thực sự theo học tiên sinh. Đại sư huynh, học thuyết một mạch Cốc Lương, ta tiếp nhận là cái chắc rồi.”

Học thuyết thiên hạ ngoài Khoa kỹ Tây Bắc ra thì Hoắc Quang không coi ra gì, tâm tư hắn u ám, không tin lão già vô duyên vô cớ đầy ải mình như thế, trầm ngâm:” Không phải là ông ấy báo thù Lưu Cư chứ, thế thì âm độc quá ...”

“ Đại sư huynh nói đúng quá rồi.” Lương Tán giơ ngón cái cười gian:” Ông ấy trước kia vì thái tử bôn ba chiêu nạp hiền tài, lần này hành động của ông ấy khiến chút danh tiếng vừa tích lũy được của thái tử tiêu tan hết. Nhìn thảm cảnh của Hạ Hầu thị phàm người có tài hoa đều nhìn rõ bản chất của hắn, ai dám đi theo thành tiên sinh thứ hai? Còn những kẻ một lòng hãnh tiễn, a dua nịnh bợ không có tài hoa ra sức tiếp cận thái tử thì là mầm họa. Loại đi hiền thần, để lại gian nịnh, chính là sự báo thù của tiên sinh.”

“ Tóm lại ta không còn coi trọng tiền đồ của vị thái tử này nữa, ngày lên đường nhìn tiên sinh mặc áo sĩ tốt, đi bộ, ai cũng rơi lệ, nói tiên sinh bị thái tử bức hại. Mà sư huynh biết đấy đặc điểm lớn nhất của văn nhân là thù dai, sự việc này e là ám vị thái tử đó cả đời, không khéo cả đời không đủ, sẽ vào sử sách, thành gương soi cho người khác răn mình.”

Hoắc Quang hít một hơi khí lạnh, chẳng trách người ta được, thù giết con, người ta báo đáp thế nào cũng không quá, lão già đó cao mưu chịu khổ nhục nhất thời thu lại danh tiếng lớn rửa sạch tiếng xu nịnh trước kia, không chỉ một mũi tên hai đích mà còn quá độc:” Nếu thế ta kiến nghị sư phụ điều Hạ Hầu Tĩnh tới quân trướng trợ giúp.”

Lương Tán liếc Hoắc Quang một cái có phần xem thường, vị đại sư huynh này quá nặng toan tính thiệt hơn:” Huynh nghĩ lão tiên sinh tới lều sư phụ làm gì, chịu nhục à? Lão tiên sinh chưa muốn chết đâu, tất nhiên là không lấy mạng già đi thủ biên, dù còn một hơi cũng kiên trì được mười hai mươi năm nữa. Một ông già đi bộ hai nghìn dặm đường mà huynh chưa nhìn ra à, còn ngại chút khổ cực sao, không nhìn thấy kết cục của thái tử, tiên sinh chưa cam tâm.”

Hoắc Quang gật gù hiểu ra, không cần mình lắm lời, Hạ Hầu Tĩnh tự tìm sự che chở từ sư phụ, giờ ai ông ta lại cái chậu phân, ai mà không giúp sẽ là cùng một giuộc với thái tử, danh tiếng sẽ thối hoắc.

Không thể xem thường mấy lão già được, độc, quá độc.

Lương Tán hạnh phúc tay ôm cái vò rượu, tay cầm miếng thịt, mắt sáng dập dờn:” Thế nên ta mới bỏ hết theo tiên sinh, vừa hàn gắn quan hệ trước kia, vừa có tiếng trung hiếu, dù sao thì ta vẫn còn trẻ, mười năm nữa mới chỉ hai mấy, còn thời gian để mưu cầu vị trí cao, giờ chịu khổ một chút cũng tốt, ta chuẩn bị chịu khổ rồi.”

“ Mẹ ta gặp được sư phụ mà sống sót, ta gặp nhờ sư phụ mới học được chữ, giờ lại có vị tiên sinh đạt cảnh giới tông sư này dốc lòng truyền thụ, có nhiều may mắn như thế, ta muốn đề cao chí hướng của mình, nếu không có lỗi với sư phụ, có lỗi với thời đại này.”

“ Đại sư huynh, thiên hạ này lớn lắm, có thể chứa được mộng tưởng của tất cả chúng ta.”

Nhìn đôi mắt rực sáng của Lương Tán, Hoắc Quang không hiểu sao có chút không thoải mái, hừ một tiếng:” Ngươi chuẩn bị chịu khổ rồi thì bỏ rượu thịt ra.”

“ Ha ha ha, ta bảo đại sư huynh so đo tính toán quá mà, chi tiết vụn vặt tính làm gì, ha ha ha.” Lương Tán cười lớn cắn một miếng thịt khô nhai nhồm nhoàm:

.....

Bình Luận (0)
Comment