Hoắc Quang hừ mạnh một tiếng bỏ ra, hắn biết sau này Lương Tán không còn cam tâm làm quân cờ trong tay mình nữa. Trước kia sư phụ nhiều lần tỏ không hài lòng với mình, Hoắc Quang không phục, hôm nay so với Lương Tán, hắn có phần thua kém, ít nhất ở tâm cảnh thua người ta rồi.
Dù sao Lương Tán cũng nói rất đúng, Hạ Hầu Tĩnh không định đi làm quân tốt thủ biên, người tài như ông ta, đi tới đâu cũng chẳng lo không được trọng dụng.
Tùy Việt cần người giúp đỡ.
Thân là trưởng sử trong quân, hắn rất cần người trợ giúp.
Khi tới đây hắn mang theo quá nhiều mật thám, còn người phụ trách sự vụ quá ít.
Còn cho rằng Vân Lang nhất định sẽ ra sức chén ép quyền hạn của mình, ra sức che dấu bí mật trong quân, ai dè đâu ngược lại. Vân Lang chẳng những để hắn thực hiện toàn bộ chức trách của trưởng sự, rất nhiều chức trách của quận phủ cũng giao cho hắn nốt.
Giờ Tùy Việt hiểu vì sao người ta bảo Vân Lang lười rồi, trước kia hắn chỉ cho là một sách lược của Vân Lang, giờ hắn mới biết là tên đó lười thật. Trong khi Vân Lang còn có đêm đêm vui thú với tiểu thiếp, sáng ngủ tận trưa thì hắn bỗng chốc trở thành người bận rộn nhất trong quân.
Sở trường của hắn là hầu hạ người ta, giờ chẳng những quản lý sự vụ trong quân, còn tạm làm quận thủ Trương Dịch, cả ngày bận tối mắt tối mũi, huy động hết lực lượng ứng phó không xuể, một ngày chợt nhận ra thời gian lẫn nhân lực giám thị Vân Lang cũng không có nữa rồi.
Không giám thị Vân Lang, hoàng đế sẽ chặt đầu hắn, không xử lý tốt quân vụ, Vân Lang quang minh chính đại chặt đầu hắn, ngay cả hoàng đế cũng không bênh hắn mà còn xấu hổ với Vân Lang.
Khi Hạ Hầu Tĩnh trang phục tuất tốt dẫn đệ tử tới bái kiến Tùy Việt, tên hoạn quan bị công vụ dày vò chết đi sống lại nhìn thấy cứu tinh.
Thân là tâm phúc của hoàng đế, hắn chẳng bận tâm tới cái nhìn của thái tử, huống hồ Tùy Việt cũng cực kỳ căm ghét Lưu Cư, vì sao? Vì Lưu Cư thưởng cho Đại Trưởng Thu nhiều hơn hắn mấy hạt châu, đừng xem thường chuyện nhỏ, có khi hận cả đời.
Tài hoa của Hạ Hầu Tĩnh phái đi làm quận thủ một vùng quá dư thừa, có người giúp xử lý công vụ thì mình có thêm thời gian đi theo Vân Lang rồi.
Cho nên từ thời khắc đầu tiên nhìn thấy Hạ Hầu Tĩnh, Tùy Việt liền dùng lễ nghi cùng đãi ngộ cao nhất, mời Hạ Hầu Tĩnh làm mạc liêu cho mình.
Thế là hắn lại có thời gian rình mò Vân Lang rồi.
Lưu Triệt mang sự tò mò vô hạn với Vân Lang, quân thần đấu nhau bao lâu như thế cũng nhìn ra phần nào rồi, về sau này Lưu Triệt giám thị Vân Lang kỳ thực đa phần là do tò mò.
Vì thế mà hắn muốn biết thêm nhiều chuyện về Vân Lang.
Vân Lang có cách đối phó của hắn, từ Hoắc Quang tới Trương An Thế đều được y giao trọng trách từ rất sớm, sau đó y buông tay cho đám đệ tử làm xằng làm bậy, chỉ lúc nào sắp gây họa rồi mới tóm cổ kéo lại, làm hoàng đế không nắm được thóp.
Kim Nhật Đê đúng là do Lưu Triệt cố nhét cho Vân Lang, hắn hi vọng Kim Nhật Đê có thể gia nhập quần thể đệ tử của Vân Lang, để hắn từ đó có thể nhìn thấy một mặt khác của Vân Lang.
Có một vị cấp trên tò mò về mình như thế, Vân Lang rợn sống lưng.
Giờ có Tùy Việt đi theo làm tai mắt, tên này càng khó cắt đuôi hơn Kim Nhật Đê, từ sau khi giao công vụ cho Hạ Hầu Tĩnh là cứ bám sát gót Vân Lang nửa bước không rời..
Lâu dần Vân Lang nhận ra nếu chịu đựng một chút phát hiện cái hay của Tùy Việt, tên này đúng là nô tài giỏi phục vụ người, thích phục vụ người.
Giúp Vân Lang mài mực xong, Tùy Việt còn cẩn thận nhỏ mấy sợi lông tõe trên bút, đặt vào vị trí thuận tay cho Vân Lang cầm, nhỏ giọng nhắc:” Quân hầu, hôm nay thế nào cũng phải gặp Tư Mã Tương Như rồi.”
Vân Lang lảng đi:” Chúng ta phải rời Trương Dịch tới Tửu Tuyền thôi.”
Tùy Việt cười khổ:” Tửu Tuyền làm sao mà tốt bằng Trương Dịch.”
“ Tiếp theo đây đường xá rất khó đi, toàn là hoang mạc sa mạc thôi, cưỡi lạc đà sẽ thoải mái hơn ...”
Tùy Việt nói vuốt đuôi:” Vậy thì chúng ta cưỡi lạc đà.”
“ Nhưng mà lạc đà thì nặng mùi lắm ....”
Nói vòng vèo một hồi, bất tri bất giác chù đề kéo xa tít tắp, Tùy Việt mới hiểu ra Vân Lang không muốn triệu kiến Tư Mã Tương Như, theo thói quen đi ngược ra ngoài.
Vân Lang nhìn thấy cảnh này tích tắc quyết định, lần sau mà Tùy Việt còn dám đi ngược ra như thế sẽ đánh 20 gậy, người khác thì cho rằng đó là Tùy Việt giữ tôn kính với y, nhưng vào tai Lưu Triệt sẽ khác ngay.
Đám hoạn quan này hại người nhiều thủ đoạn âm hiểm lắm.
Làm hoạn quan thì tất nhiên phải mắt nhìn sáu phương, tai nghe tám hướng, mỗi lần rời khỏi chủ tử hầu hạ, nhất định phải nhìn một cái để nắm được tâm tình thực sự của chủ tử.
Tùy Việt theo thói quen ngước mặt nhìn sắc mặt Vân Lang, thấy sát khí vừa lóe lên trong mắt y là nhanh chân chạy luôn.
Đúng là một vị chủ tử thông minh khiến người ta khiếp hãi, Tùy Việt tự nhắc bản thân lần sau không dám giở trò nữa, không gì qua nổi mắt vị này.
Đối diện với Tư Mã Tương Như thì lại khác hoàn toàn, Tùy Việt ngồi vắt chân trên ghế, nhìn kẻ run rẩy quỳ ở dưới chân.
Từ khi nghe thấy tới dưới trướng Vân Lang phục vụ, Tư Mã Tương Như thấy không khác gì bị sấm bổ trúng đầu, ngay cả nghi lễ tiếp chỉ cũng không quên. Tiểu hoàng môn tuyên chỉ cũng không trách tội hắn, dù sao ân oán giữ Tư Mã Tương Như và Vân Lang thì thế nhân biết cả, vô số phiên bản ướt át lưu truyền ở Quan Trung.
Mặc dù Trác Cơ là do Vân Lang cướp lấy trong tay Tư Mã Tương Như, hắn oan ức, hắn và Trác Cơ là tri âm tri kỷ, từng hết sức mặn nồng, từng nắm tay nhau vượt qua gian khổ. Tuy sau đó hắn có phần bỏ bê nàng, nhưng nam nhân theo đuổi sự nghiệp có gì sai sao? Huống hồ Trác Cơ còn có con với Vân Lang khi vẫn là thê tử của hắn, làm hắn bẽ mặt, nói thế nào hắn mới là người bị hại, nhưng làm gì được, người ta quan chức cao hơn hắn không biết bao nhiêu mà kể.
Cảnh hoàng đế sau khi cưới Vương thị, từ đó không ai nghe nói tới trượng phu cũ của Vương thị nữa, người đó như biến mất khỏi nhân gian.
Tư Mã Tương Như luôn lo lắng mình có một ngày biến mất khỏi nhân gian, vì thế mà bao năm qua hắn tránh xa Trường An, dù bị hoàng đế phái đi Thục, kết giao nam di, hắn cũng cho rằng hoàng đế muốn bảo vệ mình.
Giờ tin dữ tới rồi.
“ Vệ tướng quân lòng dạ khoát đạt, không so đo chuyện cũ với ngươi, lần này ngươi tới quận Trương Dịch là vì viết phú, ổn định lại tinh thần, viết tuyệt tác khoáng thế, đừng bị chuyện nhỏ làm phân tâm.” Tùy Việt nhấp một ngụm trà, đủng đỉnh nói:
Tư Mã Tương Như rối rít dập đầu:” Mãnh hổ ở bên chầu chực cắn người, hạ quan làm sao mà bình tâm làm thơ được?”
Tùy Việt cười nhạt:” Ý chỉ bệ hạ đã tới, ngươi đã tiếp, tự sờ cái đầu trên cổ rồi làm.”
“ Xin công công chuyển lời với quân hầu, chuyện ngày xưa hạ quân sớm quên hết rồi, trong lòng không có chút oán hận nào, tại nơi này xin lập lời thề, cả đời không bước chân tới Trường An nửa bước.” Tư Mã Tương Như chỉ tay lên trời thề thốt, sắp khóc tới nơi:
Tùy Việt cười gằn:” Ngươi có quên hay không thì liên quan gì, giờ quân hầu không muốn gặp ngươi, tự xem lấy mà làm.”
Tư Mã Tương Như hồn xiêu phách lạc từ lều Tùy Việt đi ra, như cái xác không hồn.