Hạ Hầu Tĩnh trải chiếu ngồi dưới gốc cây, tiểu lại kê một cái bàn thấp, Lương Tán pha ấm trà đặc, ông ta chuẩn bị xử lý hết công vụ Tùy Việt tích trữ ở chỗ mát mẻ này.
Thấy Tư Mã Tương Như đi ngang qua khẽ ho một tiếng.
“ Văn Trạch tiên sinh cứu ta với.” Tư Mã Tương Như quay đầu sang thấy Hạ Hầu Tĩnh tức thì nhào bổ tới ôm chặt lấy tay ông ta không buông:
Hạ Hầu Tĩnh xưa nay thích từ phú của Tư Mã Tương Như, khi xưa ở Trường An từng coi Tư Mã Tương Như là thượng khách, tửu yến chưa bao giờ quên mời hắn góp vui.
Người này biện tài, kiến thức, từ phú hơn đời, ăn nói cử chỉ cao nhã, lại thêm tướng mạo tuấn tú đường đường, ai gặp một lần cũng có ấn tượng rất sâu, một thời là hồng nhân ở Trường An. Chỉ tiếc từ khi Vân thị trỗi dậy thì không còn thấy nữa, nhiều người còn nuối tiếc nhắc mãi.
“ Trường Khanh, chuyện gì mà kinh hoàng đế thế?”
Tư Mã Tương Như bi thương suýt khóc:” Mỗ có ân oán với quân hầu, nay mạng không giữ được nữa.”
Hạ Hầu Tĩnh nghe vậy thì cười phá lên.
“ Tiên sinh không giúp Tương Như đã đành, vì sao còn cười mỗ?”
Hạ Hầu Tĩnh chỉ mặt hắn mà cười:” Ngươi xem thường Vân Lang, đề cao bản thân, lão phu tất nhiên là phải cười.”
Tư Mã Tương Như ngồi thẳng dậy, kể rõ ngọn ngành.
Hạ Hầu Tĩnh là nhân vật bậc nào chứ, thoáng nghe là hiểu sợ hãi của Tư Mã Tương Như từ đâu ra, hắn cho rằng hoàng đế không yên tâm Vân Lang, phái hắn tới thăm dò, xem xem vị Vệ tướng quân quyền thế này có chịu nghe lời giao Trương Dịch ra không.
Người có suy nghĩ như thế khó trách, dù sao chuyện ở tầng cấp cao, quan viên nhỏ như Tư Mã Tương Như sao hiểu.
“ Nói như thế là Trường Khanh nay bôn ba vì thái tử?” Hạ Hầu Tĩnh đặt ấm trà xuống hỏi, không biết từ lúc nào nụ cười đã không còn nữa:
Tư Mã Tương Như nhắc tới chuyện này không khỏi có chút kiêu ngạo:” Thái tử thích từ phú, từng lệnh Tương Như làm một bài phú vào tiết thiên thu cho bệ hạ, miễn cưỡng làm một bài được bệ hạ yêu thích, vì thế mà được thái tử coi trọng.”
Hạ Hầu Tĩnh gật gù:” Làm tùy thị tả hữu của thái tử, Trường Khanh thật có phúc, lão phu ăn nói vụng về, đắc tội với thái tử nên mới có ngày hôm nay. Trường Khanh vạn vạn lần chớ học lão phu, đợi tiềm long đăng thiên, Trường Khanh cũng lên theo.”
Tư Mã Tương Như vô cùng bi quan:” Có qua được lần này không còn khó, nói gì sau này.”
“ Ta đã nói rồi, Trường Khanh chớ xem thường quân hầu, ngươi phụng chỉ làm việc, quân hầu sẽ không làm khó đâu, chẳng qua ngại chuyện xưa mà không gặp mặt thôi.”
“ Thật sao?” Tư Mã Tương Như thấy Hạ Hầu Tĩnh gật đầu, nhẹ người phần nào:” Mong được như lời tiên sinh nói.”
“ Nay quân hầu đang bận rộn chuyện thu gom bạch ngọc Côn Lôn, chuyện của Trường Khanh chỉ là chuyện nhỏ.”
“ Bạch ngọc Côn Lôn?”
“ Đúng thế, quân hầu đã hạ lệnh, tất cả thương nhân ngọc thạch đi qua quận Trương Dịch phải nộp ba thành hàng hóa làm thuế, giờ ngọc thạch ở quận Trương Dịch đã chất đống thành núi rồi.”
Ở hành lang Hà Tây này, lời của Vân Lang là vương pháp, cho nên khi có được số bạch ngọc kia, trừ một phần nộp lên quốc khố, còn lại thì theo thông lệ chia cho người ủng hộ, và cấp cho y quyền lực, bao gồm hoàng đế.
Người chấp hành cụ thể chính là Hạ Hầu Tĩnh, từ trên danh sách mà Hoắc Quang đưa cho hắn không thấy phân ngạch của Lưu Cư.
Là người trong cuộc, ông ta hiểu ra rồi, khi hoàng đế chưa chết mà lấy lòng thái tử là hành vi muốn chết, nếu ai cũng giống Vân Lang tăng phân ngạch cho Vệ hoàng hậu mà không cho Lưu Cư lấy một viên nào thì thế giới này yên bình.
Nhưng khi biết Tư Mã Tương Như đi theo thái tử, Hạ Hầu Tĩnh lại cho rằng hành vi của Vân Lang là cực kỳ thất lễ, cần đem chuyện y có được lượng lớn bạch ngọc nói cho thái tử, tránh thái tử tổn thất.
Được Hạ Hầu Tĩnh đảm bảo Vân Lang không giết mình, tâm tình hoảng loạn của Tư Mã Tương Như dần lắng xuống, tìm lại được phong phạm cao nhân dật sĩ, cùng Hạ Hầu Tĩnh uống trà đàm thoại.
Hạ Hầu Tĩnh trách Tư Mã Tương Như làm lỡ công vụ của mình, hết sức tự nhiên chia một phần công việc cho hắn làm.
Không biết Tư Mã Tương Như lúc xử lý công vụ phát hiện ra điều gì mà sắc mặt càng ngày càng khó coi, miễn cưỡng kiên nhẫn giúp Hạ Hầu Tĩnh xử lý xong công vụ sau đó vội vàng cáo từ.
Hạ Hầu Tĩnh sau lưng cười lạnh! Ông ta không nói gì, chẳng bảo hắn làm gì, tất cả là do hắn tự lựa chọn.
Tô Trĩ chưa từng gặp Tư Mã Tương Như nên tò mò lắm, sau khi nấp ở chỗ kín nhìn một lúc, sau đó chạy vào lều Vân Lang nhìn ngó y như so sánh.
Vân Lang đặt bút xuống nhìn Tô Trĩ tháo búi tóc, để mái tóc dài đen mượt xõa xuống như thác đổ, nở nụ cười khó đoán, thở dài:” Nhìn bộ dạng không tốt lành của muội thì hẳn là nhìn thấy Tư Mã Tương Như rồi chứ gì, muốn cười thì cười đi, đừng nhịn sinh bệnh.”
Tô Trĩ che miệng, hai mắt cong vút:” Ai dám cười huynh, nếu huynh không phải là trượng phu của muội, tìm nam nữ như Tư Mã Tương Như kỳ thực cũng không tệ.”
Vân Lang kéo Tô Trĩ ngồi xuống bên cạnh, dùng ngón tay chỉ tóc nàng:” Muội đang khen ta hay chê ta đấy.”
“ Trác Cơ ở một nơi xa xôi như đất Thục kiếm được người như Tư Mã Tương Như, xem như cũng có nhãn quang đấy, muội nghĩ, nếu như huynh mà không dẫn Đại Vương nhìn trộm Trác Cơ tắm rửa, người ta có khi vẫn là đôi phu thê ân ái.”
Vân Lang cúi đầu ngửi tóc nàng, kệ Tô Trĩ khiêu khích:” Trác Cơ là của ta.”
Tô Trĩ rúc vào lòng Vân Lang làm nũng:” Nhưng huynh thích muội hơn, đúng không?”
“ Ha ha ha, muội là người ngốc nhất, ta thích nữ nhân ngốc.”
“ Huynh mới là đồ ngốc.”
“ Vì sao?”
“ Vì huynh cưới bốn lão bà.”
Loại tư duy nhảy cóc này của Tô Trĩ làm Vân Lang không theo kịp, không biết nàng nghĩ gì.
Tình hình địch không rõ, án binh bất động thì hơn.
Khụ! Khụ!
Bên ngoài trướng có tiếng ho lớn, rõ ràng cố rặn ra, rất đáng ghét.
Tô Trĩ liếc Vân Lang một cái đầy phong tình nhảy khỏi lòng y, vội vàng rời lều, mấy ngày qua nàng bận dạy dỗ Khương phụ mới gia nhập, thời gian không dư dả, không quên đá Hoắc Quang một cái đau điếng.
“ Sư phụ, sáng nay sáu thị tùy của Tư Mã Tương Như chia nhau rời Trương Dịch, Cẩu Tử chặn giết được nhóm cuối, lấy phong thư này.” Hoắc Quang rất hâm mộ sư phụ và tiểu sư nương, rất mong sau này mình và Vân Âm cũng được như thế, cười nịnh một cái, cố tình vờ đau nhảy lò cò vào báo cáo, đặt lên bàn một phong thư nhuốm máu:
Vân Lang không xem nội dung:” Liên quan tới chuyện ngọc thạch à?”
Hoắc Quang gật đầu.
“ Lão già Hạ Hầu Tĩnh đó đúng là hận Lưu Cư không chết cho sớm mà.” Vân Lang cười nhạt:
“ Lương Tán nói với sư phụ sao?”
“ Hắn chỉ nói tiên sinh hắn hôm nay xử lý xong công vụ trở về lều, tâm tình có vẻ rất tốt, còn uống rượu. Đây là chuyện khác thường, từ khi nhi tử ông ấy bị giết, chưa bao giờ vui vẻ như thế. Hắn đoán vấn đề ở văn thư phê duyệt hôm nay, lấy ra xem lại, phát hiện ra văn thư phân phối ngọc thạch có phân nửa không phải bút tích của ông ấy mà là của Tư Mã Tương Như.”
Hoắc Quang hiểu ra, đã biết đầu đuôi rồi thì không vội nữa, cách ứng phó rất nhiều:” Sư phụ, kẻ này chưa tiếp nhận quận Trương Dịch mà đã kiếm chuyện với chúng ta rồi, đệ tử thấy, không giữ hắn được.”
Vân Lang cúi đầu nhìn bức thư dính máu:” Gặp việc gì không nên nghĩ tới giết người đầu tiên, ta sợ nhất ngươi tạo thành thói quen coi thường mạng người. Ngươi và Cẩu Tử phán đoán sai lầm rồi, chỉ là chút tiền tài thôi, không cần thiết lấy mạng người như thế.”
“ Đệ tử biết rồi, chỉ là hiện giờ vị trí của sư phụ quá trọng yếu, bọn đệ tử hành động cẩn thận, cho rằng chuyện lớn, nên đề phòng hơi quá mức.”
Hoắc Quang lui ra, Vân Lang trầm mặc, mọi khi mắng hắn, hắn thường cười hì hì cho qua, lần này lại giải thích đâu ra đó, không biết tốt hay xấu, có lẽ đại biểu Hoắc Quang đã trưởng thành, nghiêm túc cũng có chút xa cách.