Dưới ánh mặt trời gay gắt, tuyết Kỳ Liên Sơn vẫn trắng phau phau, đứng dưới đất nhìn lên núi cao, cảm giác rất lạ.
Tùy Việt đi vào, không bẩm báo, thái độ khác với sự cẩn thận thường ngày, có chút tùy ý:” Quân hầu không thể cứ gạt Tư Mã Tương Như sang một bên như thế, cần gặp vẫn phải gặp.”
Vân Lang chưa nói đã đạp một phát Tùy Việt ngã lăn ra đất:” Gặp hay không gặp là chuyện của ta, không cần ngươi phải nhắc. Mai lên đường rồi, cút đi chuẩn bị, có gì sai sót lão tử chặt cái đầu chó của ngươi.”
Tùy Việt ấm ức lắm, muốn tỏ ra thân thiết hơn với Vân Lang, ai dè không đúng lúc, đụng phải thời điểm y đang nổi giận trong lòng.
Rốt cuộc Vân Lang vẫn không gặp Tư Mã Tương Như, thông qua Tùy Việt giao Trương Dịch cho hắn.
Tư Mã Tương Như muốn tìm đường chết, Vân Lang mặc kệ, kẻ này luôn muốn tìm cảm giác tồn tài giữa nhân vật lớn, chẳng lẽ hắn không lo thân xác nhỏ bé bị voi lớn dẫm nát?
Suy nghĩ đó chỉ thoáng qua trong đầu Vân Lang sau đó bị lãng quên, y còn nhiều việc phải làm.
Mùa thu phương bắc sắp tới rồi, Hoắc Khứ Bệnh dù giỏi chinh chiến tới mấy cũng phải về Dương Quan chỉnh đốn. Mùa đông phương bắc không thích hợp cho nhân loại sinh hoạt, dù là người Hung Nô cũng không dám dẫn gia súc di cư trong mùa này, gặp phải một trận bão tuyết thì cũng chết như ai thôi.
Vân Lang cần phải chuẩn bị đầy đủ vật tư mùa đông.
Mùi trên người lạc đà vẫn khó ngửi như cũ, Vân Lang buộc khăn dày trên mũi mà vẫn không chịu nổi, nếu được, y tuyệt đối không muốn cưỡi lạc đà.
Rời khỏi Trương Dịch, đại quân mau chóng tiến vào vùng hoang mạc, khí hậu đầu thu quỷ dị ở đây có thể khiến người ta phát điên.
Khi mặt trời chưa ra thì lạnh buốt xương, vừa có ánh nắng lại nóng hầm hập, đến trưa người ta chỉ muốn xé toạc da, ở loại địa phương này, xe ngựa không thể đi nổi, Vân Lang phải chuẩn bị rất nhiều lạc đà, thêm vào quân tốt tham dự vận tải mới miễn cưỡng mang theo được một nửa vật tư.
Tính cả vật tư mà Lý Dũng, Lý Lăng mang theo trước đó, tiện kiệm một chút đủ cho mùa đông dài rồi.
Hậu quả rõ ràng là tốc độ hành quân cực chậm, xuất phát từ lúc trời còn tờ mờ, nghỉ ngơi trước buổi trưa, mặt trời lặn lại tiếp tục tới khi không còn nhìn thấy đường nữa mới thôi, một ngày chỉ đi được ba mươi dặm.
Vân Lang đứng trên lưng lạc đà dõi mắt nhìn đại quân như dải đen vắt qua hoang nguyên, từ tiếng ngựa hí ra không nghe thấy tiếng người, điều kiện hành quân gian khổ khiến không ai có hứng thú nói chuyện.
Hơn 8000 người, thêm vào gần mười vạn súc sinh, khí thế hùng hậu, đại quân đi tới đâu, đàn sói chạy tới đó, dã thú tuyệt vóng, chỉ có kền kề tham lam lượt lờ, chờ đợi một hai cỗ thi thể.
Thế nào chẳng có súc sinh bị bệnh, già yếu không chịu nổi phải vứt bỏ, khiến kền kền hưởng lợi, hai bên đường không thiếu đống xương trắng cả người và gia súc chứng minh cho điều đó.
Hoắc Quang rốt cuộc không chịu nổi mùi vị trên lưng lạc đà, ỷ vào mình ở bối phận nhỏ, chạy tới xe của Tô Trĩ làm biếng, lại còn kiếm được quả để ăn.
Hoang mạc không gì che chắn, mặt trời nóng rát chiếu từ trên đỉnh đầu xuống làm lồng ngực cũng như đang sôi sục, lúc như thế không thể tiếp tục hành quân nữa, Vân Lang hạ lệnh một tiếng, đội ngũ tụ lại.
Vô số lều che nắng được dựng lên trong thời gian ngắn, quân tốt uống nước ừng ực, ngoạm vài miếng lương khô, sau đó tranh thủ thời gian nằm thẳng cẳng ngủ.
Cuộc sống như thế chẳng thể nói là khổ, làm lính mà.
“ Quân hầu không ngờ nhịn được không giết Tư Mã Tương Như, kỳ thực ngài chỉ cần đợi hắn viết xong từ phú mà bệ hạ muốn, sau đó kiếm bừa một cái cớ giết đi, nô tài sẽ coi như không thấy.” Tùy Việt vừa ăn bánh khô vừa nói, xem ra cũng là loại biết tìm vui trong nỗi khổ, nên ăn từ tốn ngon lành, tới lúc này vẫn mang ý đồ thăm dò Vân Lang:
Vân Lang nhạt nhẽo nói:” Sâu mùa hạ đi nói chuyện băng mùa đông, ta lại đi nói chuyện nam nữ với ngươi không phải hạ trí tuệ xuống à?”
Lời này người khác nói ra Tùy Việt cho rằng đang sỉ nhục hắn, còn Vân Lang thì không, chẳng phải vì hắn tin nhân cách cao đẹp của Vân Lang, mà nghe lời chướng tai quen rồi.
Ít nhất hắn cũng biết Vân Lang sẽ không lấy khiếm khuyết của hắn ra sỉ nhục, vì vị gia gia mà y rất sùng kính cũng là hoạn quan.
Nói tới chuyện này, Tùy Việt còn dương dương đắc ý:” Nô tài thấy mỹ nhân cũng hàng ngàn hàng vạn, các loại như hoa như ngọc, vì lấy lòng bệ hạ mà dùng đủ mọi thủ đoạn, có gì không hiểu.”
Vân Lang chẳng thèm đáp, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, chẳng may nghe được chuyện trong cung thì nguy, Lưu Triệt là tên hẹp hòi cực độ.
“ Phân ngạch chỗ hoàng hậu quá nhiều, chuyện này quân hầu nên cho nô tài vài câu chứ, nếu không thái tử hỏi tới, nô tài còn biết che dấu cho ngài.” Tùy Việt dai như đỉa đói, tiếp tục quấy rầy:
Vân Lang thở dài:” Ta là thần tử của bệ hạ, tất nhiên là chỉ trung thành với bệ hạ, nay thái tử đã thành quân, ta đương nhiên phải có lấy có bỏ, phân ngạch của hoàng hậu cũng có phần của thái tử, chẳng lẽ ngươi không hiểu?”
Tùy Việt gật đầu, lấy trong lòng một phong thư đưa cho Vân Lang:” Xem ra ý tốt của quân hầu bị người ta hiểu lầm rồi.”
Vân Lang lại thở dài, xem ra đội tin sứ khác của Tư Mã Tương Như bị Tùy Việt hạ độc thủ, may mắn cho tên đó.
Sự đời khó lường.
Nếu Lưu Cư vẫn như lịch sử, ở trong thâm cung, tâm tính lương thiện, có lẽ Vân Lang giúp hắn tránh được tai họa khủng khiếp kia để làm hoàng đế thái bình.
Nhưng Lưu Cư này sau khi vào quân ngũ, nếm thử mùi máu, khiến nhân cách xấu bộc lộ, Vân Lang không còn hứng thú giúp đỡ hắn nữa.
Tên này một khi làm hoàng đế, có khi bạo ngược hơn cả Lưu Triệt.
Mặt trời đỏ rực vừa mới xuống núi, gió mát lồng lộng thổi tới, Vân Lang nhanh chóng hạ lệnh đại quân lên đường, đây là thời gian hành quân tốt nhất, y muốn sớm ngày tới Dương Quan bất giác tăng tốc hành quân.
Tư Mã Thiên ngồi trên bướu lạc đà cao ngất ngưởng, người lắc lư như say rượu vẫn lớn tiếng ngâm nga cái gì đó, quân tốt xung quanh reo hò rất lớn, Vân Lang lắng nghe một lúc thì ra là Tần ca, rất hào hùng cổ vũ lòng người.
Bài hát rất hay chỉ là thiếu nhạc, nghe có phần đơn điệu.
Tô Trĩ không thổi được sáo, cũng chẳng thổi được kèn, lệnh Hoắc Quang trong vòng một canh giờ phải học được, nàng rất thích khúc thê lương.
Vân Lang biết thổi hồ già, y học ở Thụ Hàng Thành, khi đó hai người thường dựa vào nhau, ngắm cảnh sông núi nghe hồ già du dương, tiếc là bây giờ làm chủ soái cả vạn người rồi, hai người đâm ra chẳng có nhiều thời gian như thế. Thậm chí khi hành quân vì tránh ảnh hưởng nên phải đi tách ra.
Sớm quen với yêu cầu vô lý của sư nương rồi, Hoắc Quang thậm chí còn từng tiếp nhận yêu cầu quá đáng hơn, trong vòng một khắc phải viết ra bản tình ca hay.
Hoắc Quang biết thổi sáo, cho nên học nhạc khí không khác mấy là hồ già cũng không khó.
Tiếng hồ già chẳng mấy chốc từ mặt đất vang lên, lườn lờ trên không truyền đi thật xa, cuối cùng biến mất ở mặt đất.
“ Khúc từ này bất lợi với sĩ khí, làm lòng người sa sút, truyền lệnh, đánh trống.” Vân Lang nghiêng tai lắng nghe một hồi liền ngăn cản:
Tùng ! Tùng! Tùng! Tiếng trống trận kích động lòng người vang lên, quân sĩ cũng lớn tiếng hò reo, lọt vào tai Tô Trĩ chỉ thấy ồn ào, nàng dựa lưng vào cái gối lớn ngồi lông cừu, lẩm bẩm:” Nam nhân vô vị.”
.....
Hôm nay dừng ở đây.