Hoắc Quang ngồi ở rìa xe trượt, thò chân ra ngoài cảm thụ cát nóng chảy qua kẽ chân, rất dễ chịu:” Tiểu sư nương, những Khương phụ kia người có định đem về Thượng Lâm Uyển không?”
“ Tất nhiên rồi, nếu để một Hán gia phụ nhân chiếu cố thương binh trần truồng, chẳng khác gì giết họ. Khương phụ dễ dùng hơn, khỏe mạnh, nhanh nhẹn, nghe lời, không kỵ húy nhiều.”
“ Chỉ vì họ dễ dùng ạ?”
Tô Trĩ trợn mắt, tên tiểu tử này đầy bụng xấu xa không biết nghĩ tới thứ gì:” Thế ngươi nghĩ vì cái gì?”
“ Đệ tử cho rằng dù sao họ cũng là người Khương ...”
Không đợi hắn nói hết, Tô Trĩ lạnh lùng cắt lời:” Ta mổ xác người Hán nhiều như thế, chẳng thấy có gì khác người Hung Nô, người Khương hết. Còn về những khương phụ kia, bọn họ chỉ là những phụ nhân không nhà để về, theo ta kiếm miếng ăn, ngươi có vấn đề gì à?”
“ Đệ tử không dám.”
Hoắc Quang thấy ngữ điệu nàng bất thiện lắc đầu ngay, tiểu sư nương đáng sợ hơn sư phụ, ít ra sư phụ còn nói lý, sư nương mà giận rồi thì thảm:
“ Mai ngươi đi sửa nô tịch của họ cho ta, nói họ là nữ nhi Hán gia lưu lạc bên ngoài là được.” Tô Trĩ ngang ngược ra lệnh, đá Hoắc Quang một phát xuống xe, lúc này gió mát nàng muốn ngủ một giấc, thằng tiểu tử này hồi nhỏ thỉnh thoảng xấu bụng còn thấy đáng yêu, giờ phát hiện là thứ không tốt lành:
Hoắc Quang cười khổ, đi chân đất chạy bộ một lúc kiếm được con lạc đà trống nhảy lên, quyết định sau này nói gì phải cẩn thận hơn, không phải cứ có trí tuệ hơn người khác thì nhất định chiếm ưu thế.
Trên sa mạc dù tới ốc đảo cũng không thấy được mục nhân và cừu dê, thi thoảng gặp được đội lạc đà, họ quỳ bên đường đợi đại quân đi qua, đầu không dám ngẩng lên nhiều.
Thương đạo phải duy trì, Vân Lang ước thúc quân đội không được phép gây hại Hồ thương, thậm chí còn quan tâm hỏi họ có đủ nước và lương thực không, nếu không đủ sẽ tiếp tế một ít, chúc họ sớm ngày tới được Trường An.
Vì thế ngược lại Hồ thương còn tặng cho vị tướng quân trẻ nhân từ rất nhiều hàng hóa mang theo.
“ Trừ người Hung Nô ra, bọn ta sẽ không tấn công bất kỳ ai, chỉ cần nhập quan nộp thuế đầy đủ, không ai làm khó các ngươi, nếu có kẻ nào gây khó dễ vô lý, sau này tới Dương Quan tìm ta.” Tướng quân trẻ trước khi đi cho đội lạc đà một lời hứa rõ ràng:
Đội lạc đà vui mừng lên đường, có sự đảm bảo này thì chuyến đi chắc chắn lãi lớn rồi. Chẳng mấy chốc lời Vân Lang theo bước chân của thương đội truyền đi khắp nơi, nên có thể nói chẳng dùng tới một binh một tốt, nơi Vân Lang đi qua, không còn đất đai cho người Hung Nô sinh tồn.
Tây bắc trời rất cao, rất xanh, vào ngày không có gió cát, bầu trời xanh như tảng thạch, làm người ta nhìn lòng khoan khoái, nhất là chập tối nửa xanh nửa đen, không khác gì kỳ quan.
Cuối cùng tới được Tửu Tuyền rồi.
Đây là nơi giao thoa giữa Kỳ Liên Sơn và Mã Tông Sơn, đi về phía phải là tới đại thảo nguyên, đi về phía trái qua Hỏa Diệm Sơn tiến vào Tây Vực.
Đây là nơi phát sinh điển cố Hoắc Khứ Bệnh đổ rượu xuống nước uống cùng tướng sĩ, giờ tất nhiên không có cơ hội để xảy ra chuyện ấy, nơi này chỉ có một binh trạm không lớn, xung quanh có người sống thưa thớt, nhà đất chuồng cừu, mấy túp lều rách rưới.
Càng đi về phía tây, cư dân đương địa càng giống nguyên thủy, bọn họ bẩn thỉu, mặt mày đờ đẫn, không khác gì nô dịch.
Tư Mã Thiên thở dài:” Đây là bách tính dưới sự cai trị của Hung Nô à? Thật phí cho mảnh đất này.”
Đông Phương Sóc lắc đầu liên hồi:” Khác gì súc sinh đâu.”
Tùy Việt thất kinh nhìn một nữ nhân hờ vú đi ngang qua:” Phải đề đám ngôn quan ở thành Trường An ăn no không có việc gì làm nói xấu chúng ta tới đây mà xem.”
Trong mắt Vân Lang, đám người Hán đang khinh bỉ người Khương kia cũng chẳng khác biệt gì nhau.
Đều là bọn nhà quê.
Cho nên y chỉ nhìn suối trong, nước tuôn ra từ dưới lòng đất như chất ngọc, đưa tay sờ thử, lạnh tới thấu xương.
Từng nghe nói Tửu Tuyền nhiều suối, đều do nước trên Tuyết Sơn tan ra, một số chảy xuống lòng đất, đợi sông ngầm chảy tới bình nguyên phá đất phục sinh.
Tô Trĩ nhanh chóng dẫn đội quân Khương phụ của nàng chiếm lĩnh một mắt suối trong nhất, dùng màn thẫm màu quây một vùng lớn, sai Hoắc Quang dẫn gia tướng trông coi, chẳng mấy chốc có khỏi bốc lên, bọn họ đang đun nước tắm rửa.
Sau màn tiếng cười đùa lanh lảnh không ngớt, Hoắc Quang bịt tai, chủ yếu là chịu không nổi ánh mắt trêu tức của tên khốn kiếp Lương Tán.
Vừa trải qua chuyến lữ hành dài trên sa mạc, gặp được suối nước trong vắt như thế, ai chẳng thích.
Nữ tử dùng màn che, nam tử phóng khoáng, cắm trại xong là nhảy thẳng xuống nước lạnh, kêu lên như đám dã thú, lạnh mà dễ chịu.
Vân Lang đã tắm xong, cùng đám quan tướng vây quanh một con suối, hưởng thụ bữa ăn ngon lành nóng hổi sau nhiều ngày nhai lương khô.
Tới Tửu Tuyền tất nhiên phải uống rượu.
Thám báo phái đi một trăm dặm, không phát hiện địch, để lại giáo úy Lý Thân cảnh giới, tướng sĩ còn lại đều được thưởng một muôi rượu.
Đông Phương Sóc tất nhiên không hài lòng với một muôi rượu, cho nên hắn mang tới cái muôi cực lớn, uống một ngụm rượu mạnh Vân thị được chưng cất chuyên dùng đối phó với mùa đông khắc nghiệt, tức thì không còn phân biệt được đông tây nam bắc nữa.
Uống rượu tới nửa đêm, sau đó lăn quay ra ngủ, sáng sớm Vân Lang thức dậy, bao mệt mỏi do hành quân tạo thành đã tan biến hết.
Trong màn của Tô Trĩ vẫn bốc khói, xem ra vẫn đang đun nước, cửa màn vây quanh rất nhiều Khương phụ của quận Tửu Tuyền, Vân Lang gọi Hoắc Quang tới hỏi nguyên nhân.
Hoắc Quang cung kính chắp tay:” Tiểu sư nương mới là người tốt thật sự.”
Vân Lang rất tán đồng lời này, y yêu thương Tô Trĩ cũng vì thế, nàng có trái tim thánh thiện của y giả.
“ Tiểu sư nương nói phụ nhân không tắm rửa sẽ sinh ra rất nhiều bệnh phụ nhân, nên tiểu sư nương dạy bọn họ biết trân trọng thân thể của mình.”
Vân Lang cảm khái, Tô Trĩ không những trị bệnh cho người, nàng đang giúp Khương phụ có thói quen sinh hoạt tốt, đề phòng bệnh tật, đây chính là chuyện có lợi cho con cháu muôn đời.
Tùy Việt thấy Vân Lang đã dậy, vội vàng đi tới cằn nhằn:” Tế quân của ngài đối xử với nô lệ quá rộng rãi, như vậy mất thể thống, tôn ti trên dưới phải phân rõ chứ.”
Vân Lang liếc xéo hắn:” Đó là lòng dạ thiện lương của nàng, không phải thủ đoạn mua chuộc lòng người, bản hầu cũng không cần làm việc này.”
Tùy Việt cười nịnh:” Quân hầu không cần, nhưng bệ hạ cần, nô tài là gia nô của bệ hạ, phải đem thanh danh nhân từ của bệ hạ tới mỗi một ngóc ngách quốc thổ.”
Vân Lang biết ý đồ của hắn:” Lương thảo trong quân có hạn, ngươi đừng mộng tưởng đụng vào, nếu không ta chém cái đầu chó của ngươi.”
Quy củ trong quân của Vân Lang rất nghiêm, nhất là ở phương diện dự phòng bệnh dịch.
Đồ ăn lai lịch không rõ không ăn.
Đồ ăn hoang dã không ăn sống.
Nước chưa kiểm nghiệm không dùng.
Nước chưa đun sôi không uống.
Bồn điều luật này ai phạm vào, xử phạt chỉ kém tội chặt đầu.
Trải qua chuyến hành quân dài ngày, rất nhiều súc sinh bị thương bệnh, một số vứt bên đường, tới Tửu Tuyền phải thay rất nhiều súc sinh và chiến mã.
Sau khi Xa mã giáo úy kiểm tra, rất nhiều súc sinh bị đảo thải, những con già yếu bị thương cho vào hỏa đầu quân, những cọn mắc bệnh thì Vân Lang lệnh thiêu hủy.
Tùy Việt khoan khoái tiếp nhận mệnh lệnh này, hắn chuẩn bị tiêu hủy trong bụng người Khương, hắn thấy Vân Lang lãng phí quá mức, những con súc sinh này nặng tới hai trăm cân, nếu chia cho người Khương sẽ là ban thưởng lớn, đại biểu hoàng ân lồng lộng, vì thế bất chấp Vân Lang khuyến cáo, hắn vẫn tổ chức hoạt động ban thưởng rầm rộ.
Quyền lực của Vân Lang trong quân là tối cao, nhưng y không có quyền vỗ về yên dân, quyền này Tùy Việt lại có.