Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 970 - Q6 - Chương 117: Ai Đúng Ai Sai.

Q6 - Chương 117: Ai đúng ai sai. Q6 - Chương 117: Ai đúng ai sai.

Đại quân không ở lại Tửu Tuyền lâu được.

Thám báo phái đi liên tục báo về dọc đường đi ở nhiều nguồn nước phát hiện ra thi thể người và gia súc thối rữa, đó là chiến thuật của Hung Nô hòng ngăn cản bước chân quân Hán.

Quân tốt tất nhiên là tuân thủ quân lệnh, nhưng súc sinh thì không ước thúc được, đun nước sôi cho chúng uống là không thể, vì thế khả năng mắc bệnh của chúng là cực lớn.

Vân Lang cho rằng tên khốn kiếp Tùy Việt khả năng tạo nghiệt lớn rồi.

Tô Trĩ ngủ rất say, hai ngày qua nàng trị bệnh không nghỉ, đã mệt lắm rồi, ngáy khe khẽ như lợn con, Vân Lang ngồi bên cạnh, ôn nhu nhìn nữ tử nhỏ bé có trái tim lớn lao.

Chỉ e là chiến tranh khiến mọi nỗ lực của nàng không có kết quả tốt.

“ Ưm, sư huynh về bao giờ, sao không gọi muội dậy?” Tô Trí lim dim mở mắt ra, vừa thấy Vân Lang đưa tay ra ôm lấy:

Nàng vừa ngủ dậy, thân thể rất ấm, Vân Lòng ôm chặt trong lòng, tìm tới môi mềm hôn chụt một cái, ngồi khoanh chân ôm trọn con mèo nhỏ trong lòng:” Có phát hiện ra bệnh gì mới thú vị không?”

Tô Trĩ rúc một hồi tìm tư thế nằm thoải mái, vẫn nửa thức nửa ngủ:” Không có, chỉ vì họ quá bẩn quá mà sinh đủ thứ bệnh lặt vặt, rận trên người cũng quá nhiều, chẳng sao làm sạch được, muội còn tới nhà họ ... Trời ơi, đâu phải chỗ người ở, may nơi này bế tắc, không có bệnh ngoại lai, cũng không phát hiện bệnh không nên có. Chỉ cần bọn họ quyết tâm dọn dẹp sạch nhà cửa, vệ sinh thân thể, sẽ không có bệnh quái dị gì nữa.”

Vân Lang vuốt ve gò mà tới lúc này vẫn còn chút bầu bĩnh trẻ con, giống cái tên nàng:” Chuẩn bị sẵn sàng, ngày kia chúng ta xuất phát.”

“ Sao thế, huynh định ở đây bảy ngày cơ mà.”

Chuyện Tùy Việt làm, Vân Lang không muốn cho nàng biết:” Không còn thời gian nữa, sớm ngày lên đường, Khứ Bệnh đã lang thang trên hoang nguyên gần bốn tháng, nhất định sẽ có rất nhiều người thương bệnh.”

Tô Trĩ "ừ" một tiếng dậy ngay, vội vàng chỉnh lại đầu tóc, mặc cái váy vải gai rồi là đi, nàng muốn tranh thủ xem hết bệnh cho mọi người.

Nhìn theo bóng dáng Tô Trĩ rất lâu, Vân Lang đứng dậy đi viết thư cho hoàng đế, làm chủ soái không phải chuyện dễ dàng, nơi đây trời cao hoàng đế xa, chuyện gì cũng do một lời của y định đoạt. Tính mạng hơn hai vạn người đặt trên vai y, một quyết định khinh suất không biết bao nhiêu thi thể chôn dưới cát vàng, không thể không hành động thận trọng.

Viết xong táu chương, Vân Lang đọc lại thật kỹ, gọi Tùy Việt tới, niêm phong, đưa cho hắn:” Khẩn cấp!”

Tùy Việt nhận lấy lắc đầu:” Tới chỗ này có khẩn cấp hay không thì một tháng nữa mới tới được bàn bệ hạ.”

“ Ta rất muốn đánh ngươi.” Vân Lang đột nhiên nói ánh mắt lạnh lùng:

Tùy Việt ngạc nhiên:” Vì chuyện nô tài thưởng súc sinh bệnh cho người Khương sao?”

“ Dịch bệnh một khi phát sinh thì nó không quan tâm người Hán ngay người Khương đâu.”

“ Quân hầu, ngài không thấy những người được ban thịt vui mừng thế nào à, ngài không thấy họ ăn thịt tham lam thế nào à? Ngài cả đời không lo cơm áo, không biết đói là gì, nô tài thì biết, đói tới thấy toàn thân bị thiêu đốt, như có con dao cùn cứa đi cửa lại trong lòng, chỉ nghĩ tới ăn mà thôi, dịch bệnh hay không dịch bệnh gì chứ?”

“ Thanh khoa ngoài ruộng ít nhất một tháng nữa mới chín, những người này còn sống được là vì giờ là mùa hạ thu, ít nhiều còn dư chút lương thực, dù vậy chăng nữa, mười ngày tới cũng không ít người chết đói.”

“ Quân hầu nghĩ nô tài ăn no rửng mỡ đi tạo nghiệt à, dù sao cũng chết, chẳng bằng đánh cược, có hai trăm con súc sinh đó, ít nhất bọn họ đợi tới lúc thanh khoa chín.” Tùy Việt nói xong ôm đầu ngồi xuống:” Được rồi, nếu ngài chưa hả giận cứ đánh, không đánh vào mặt là được.”

Trên đời này hình như ai cũng có lý của mình, chẳng ai sai cả.

“ Hung Nô chó má.” Văn Lang nghiến răng nghiến lợi.

Nổi giận rồi thì phải có mục tiêu phát tiết, nếu không sẽ tức chết, mà lúc này người Hung Nô là mục tiêu thích hợp nhất, nếu lúc này Lưu Lăng ở trước mặt, Vân Lang sẽ dùng cách bạo ngược nhất để đối phó với nàng.

Chỉ hi vọng giờ sắp tới mùa lạnh, có xảy ra chuyện gì không hay cũng không lan rộng.

Ngay hôm sau Vân Lang hạ lệnh toàn quân xuất phát, lần này sẽ đi liền một mạch, chưa tới Dương Quan chưa nghỉ.

Dương Quan từ cổ xưa đã là từ đại diện cho sự bi thương, tịch mịch hoang vu.

Mưa mai thấm bụi Vị Thành,

Liễu bên quán trọ sắc xanh ngời ngời.

Khuyên chàng hãy cạn chén mời,

Dương Quan ra khỏi ai người cố tri.

Hà Tây có bốn quấn là Võ Uy, Trương Dịch, Tửu Tuyền, Đôn Hoàng, hai quan là Ngọc Môn Quan và Dương Quan.

Ngọc Môn Quan thông tới bắc Tây Vực chỉ cho thương cổ ra vào, còn cách đó về phía nam tám mươi dặm, Dương Quan là một tòa quân thành, giám thị người Hung Nô sâu trong sa mạc.

Hiện Dương Quan thời này chưa bị sa mạc xâm lấn vẫn cây cối tươi tốt, khí hậu dễ chịu, lau sậy cao hơn trượng, gió thổi một cái bông lau bay đầy trời.

Khi quân đội của Vân Lang xuất hiện ở đường chân trời thì Lý Lăng, Lý Dũng tới trước dẫn quân nghênh tiếp, đi cùng còn có Dương Quan giáo úy Hồ Trường, Ngọc Môn Quan giáo úy Hàn Đông.

“ Bái kiến Vệ tướng quân.” Bốn viên đại tướng quỳ xuống tham bái:

Vân Lang kéo khăn che mặt, nghiêm nghị nói:” Đứng lên đi, Hàn Đông lập tức về Ngọc Môn Quan, không có lệnh không được phép tự ý rời vị trí, sau này dù có trọng thần trong triều tới cũng không cần nghênh tiếp, lấy đây làm lệ vĩnh viễn.”

Hàn Đông mặt như táo đỏ, rau dài tới ngực, đứng dậy "vâng" một tiếng, chắp tay với mọi người, nhảy lên chiến mã, dẫn thân vệ đi ngay.

Đại quân từ từ vào thành quan không rộng, nơi này không có bách tính, chỉ có nô binh gồm thương cổ, chuế tế, tội tù. Vân Lang nhảy xuống ngựa, dẫm lên bậc thang đất nện lên tường thành.

Tùy Việt nhìn lau sậy rậm rạp cảm thán:” Cứ nghĩ Dương Quan sẽ phải hoang vu lắm, không ngờ lại mà vùng ốc đảo tươi tốt.”

Đông Phương Sóc phe phẩy quạt:” Tái ngoại tháng 8 có tuyết rơi, ngày lạnh ngày ấm, đây đúng là khí hậu Tây Vực.”

Vân Lang không có tâm trạng thư thái như vậy, hỏi Lý Lăng:” Có tin gì của đại tướng quân không?”

Lý Lăng lắc đầu:” Mạt tướng cũng đang hết sức lo lắng, đại tướng quân đã mất liên lạc ba mốt ngày, xin cho mạt tướng dẫn một đội nhân mã đi tìm.”

“ Không cần, đại tướng quân nhất định sẽ về, đi bố trí doanh trại cho đại tướng quân.” Vân Lang lại nói với Đông Phương Sóc, Tư Mã Thiên:” Hai vị vất vả một chút, thống kê lương thảo ở Ngọc Môn, Đôn Hoàng , từ ngày hôm nay về sau, dù một hạt lương thực phát ra cũng phải được ta phê chuẩn.”

“ Vâng.” Đông Phương Sóc, Tư Mã Thiên ôm quyền chia nhau hành động.

“ Hoắc Quang, thống kê số da mang theo, chế tác áo chống lạnh, chuẩn bị thỏa đáng trước khi đại tướng quân về.”

Hoắc Quang đi rồi Vân Lang nhìn sang Tùy Việt:” Trưởng sử thống kê nhân khẩu ở Dương Quan, Ngọc Môn Quan, nếu để gian tế Hung Nô trà trộn, ta cứ ngươi hỏi tội.”

“ Hạ quan tuân lệnh.”

Chớp mắt trên tường thành chỉ còn Vân Lang, Tô Trĩ cùng gia tướng Vân gia.

Vân Lang vỗ ụ tên nói:” Thành trì không chỉ đề phòng kẻ địch từ một hướng, người Khương ngu muội dễ bị kích động, sau này muội không được tới chỗ người Khương nữa.”

Tô Trĩ đưa tay chắn gió lớn thổi vào mắt:” Đây là quân lệnh của Vệ tướng quân với ngự y thừa sao?”

Vân Lang mỉm cười:” Không phải, đây là lệnh cấm túc của trượng phu Vân Lang với thê tử Tô Trĩ.”

“ Thế thì muội nhận lệnh, quân y cũng cần bố trí, muội đi ngay đây.”

Lưu Nhị do dự một lúc thấy Vân Lang nhìn mình liền chạy theo Tô Trĩ xuống thành.

Bình Luận (0)
Comment