Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 971 - Q6 - Chương 118: Tâm Tư Dư Thừa.

Q6 - Chương 118: Tâm tư dư thừa. Q6 - Chương 118: Tâm tư dư thừa.

Gió từ hãn hãi thổi tới làm áo choàng Vân Lang bay phần phật, nhưng y không định rời tường thành.

Cũng không biết qua bao lâu một giáp sĩ bẩn thỉu từ xa từng bước đi tới, đi theo bên cạnh chỉ có hai bộ tốt, ăn mặc rách rưới chẳng khác gì ăn mày, cả ba quỳ một gối bên Vân Lang không nói gì cả.

“ Tưởng ngươi sẽ không tới.”

“ Mạt tướng không mặt mũi nào gặp quân hầu.”

Vân Lang quay sang mắt sắc bén nhìn người này:” Người có lỗi là cha ngươi không phải ngươi.”

“ Ông ấy muốn hại đại tướng quân và quân hầu.” Tạ Ninh cúi đầu:

Vân Lang lấy trong ống tay áo ra một tấu chương nhăn nheo:” Đây chính là thư tuyệt mệnh cha ngươi gửi bệ hạ, bệ hạ giao cho ta, còn nói rằng người chưa đọc, giờ ta giao cho ngươi, ta cũng chưa đọc.”

Tạ Ninh run run nhận lấy, cũng không xem mà cho vào miệng nhai nát nuốt xuống, ngẩng đầu lên:” Đa tạ quân hầu.”

“ Sao không xem, nhỡ hối hận thì sao? Có thể trong đó ông ấy nói, chính ta hại chết toàn bộ Tạ thị đấy.”

Tạ Ninh lắc đầu:” Mạt tướng rất hiểu ông ấy, từ sau khi rời Bạch Đăng Sơn, ông ấy không an phận, cho rằng một cái quan ngoại hầu chưa đủ biểu dương công tích ông ấy hai sáu năm thủ biên vì nước. Ông ấy ở nhà hay nói, bệ hạ thưởng quá ít. Từ đó ông ấy có cơ hội kiếm tiền là không bỏ qua, mạt tướng nhiều lần khuyên can, biết ông ấy cũng xảy ra chuyện, không ngờ bệ hạ phái ông ấy giám sát thái tử, ông ấy lại theo thái tử.”

“ Nếu chỉ vẻn vẹn là tham ô tiền tài, cùng lắm mất quan mất tước, đâu tới mức nhận hình phạt tàn khốc như thế, do ông ấy tự chuốc lấy thôi. Không còn thuốc chữa nữa rồi.”

Vân Lang lặng lẽ nghe hết những lời ảm đạm của Tạ Ninh, khẽ thở dài:” Đã hiểu nhiệm vụ của ngươi chưa?”

“ Chiến tử biên ải, hoặc chết già biên ải.”

“ Chưa chắc!”

“ Còn cách nào khác sao?”

“ Quy thuận Hung Nô!”

.... .....

Từ sau ngày hôm đó, Vân Lang không còn thấy Tạ Ninh nữa, hắn như một hạt bụi theo gió biến mất khỏi nhân gian.

Tường thành Dương Quan không cao, nhưng rất rộng, phong hỏa đài ngoài thành dựng ở trên Đôn Đôn sơn, từ trên đó nhìn xuống khắp Dương Quan, phía nam thành trì là Ác Oa sóng nước dập dờn, một nơi cao nhất một nơi thấp nhất, cả hai quan trọng như nhau, đều là khu vực phòng ngự trọng điểm của quân đội.

Tín sứ quận Trương Dịch tới, mang theo tin quận Tửu Tuyền không có ôn dịch, thuận tiện mang tới lời truyền miệng đầy chua cay và một phong thư của Tào Tương.

Tào Tương rất phẫn nộ vì Vân Lang bỏ hắn lại Kính Thiết Sơn luyện sắt, nhờ miệng tín sứ chửi một trận, hắn nói, không dám tin Vân Lang không nói một lời bỏ rơi hắn ở vùng man hoang, tự sinh tự diệt.

Mở thư ra chỉ có một tờ giấy trắng làm người ta nát lòng.

Tùy Việt hết sức đồng tình với Tào Tương, cũng nghi hoặc với hành vi của Vân Lang.

“ Bốn huynh đệ bọn ta, không nên cùng xuất hiện ở chiến trường, quốc pháp không cho, lễ pháp cũng không cho.”

“ Hoắc, Tào, Vân, Lý không phải một nhà, cũng không thể thành một nhà, quân hầu trí tuệ hơn người, không thể không hiểu đạo lý này.”

Vân Lang bi thương nhìn tờ giấy trắng:” Ta hiểu hay không ích gì, trong triều có người cố ý không hiểu, nay ta nắm trọng quyền lại ở xa, nghi kỵ nhiều, vạn sự không thể không cẩn thận.”

Có lẽ là thái tử, hay là hoàng đế, dù là ai Tùy Việt không thể lên tiếng, đặt mình ở vị trí Vân Lang không biết làm sao, thấy Vân Lang đứng ngây ra, lặng lẽ lùi xuống tường thành.

Tùy Việt đi rồi, Vân Lang xem lại thư Tào Tương, trên đó chi chít chữ nhỏ, xem xong ném vào bồn lửa, giấy biến thành tro, chữ lại càng rõ ràng, Vân Lang dùng xẻng xởi lên, cho gió thổi tan, lá thứ không có chữ biến mất.

Lưu Triệt là một người cố chấp, không triệt để hiểu một người, hắn không thôi.

Phương thức liên lạc giữa Vân Lang, Tào Tương, Hoắc Khứ Bệnh từ lâu đã trở nên hết sức kỳ quái.

Trong thư rõ ràng chỉ là lời hỏi thăm bình thường, bọn họ lại đọc ra ý tứ khác.

Hoặc ví như vừa rồi Tào Tương vì oán trách gửi cho Vân Lang một lá thư không chữ, nhưng Vân Lang đọc được là Vệ Thanh từ ngàn dặm gửi tin cho Hoắc Khứ Bệnh.

“ Người Hung Nô rời khỏi Bắc Hải, Bắc Hải không có lấy một người, thậm chí không có dấu vết sinh sống. Từ độ cao của cỏ mà xét, người Hung Nô đã đi ít nhất hai tháng, nói cách khác có hai lộ đại quân vồ hụt, chỉ còn chúng ta chặn đường chạy về phía Tây của Hung Nô.” Buổi tối ăn cơm, trên bàn chỉ có Tô Trĩ và Hoắc Quang, Vân Lang đem tin tức không hay nói ra:

“ Chử Lang làm ăn với người Phù Dư nhiều năm, theo lý mà nói cũng có tiếp xúc với Hung Nô, nhưng không truyền về bất kỳ tin tức nào.” Hoắc Quang hơi cuống lên, nếu đại quân của Vệ Thanh đã không thể tiêu hao lực lượng của Hung Nô, vậy thì bọn chúng đang tới đây với đội quân vô cùng kinh khủng, quân của họ quá ít ỏi:

“ Sư phụ, hay để Cẩu Tử đi một chuyến?”

Vân Lang lắc đầu, tâm trạng vô cùng nặng nề, nơi này không có tường thành vững trãi, quân lực không đủ, lương thảo có hạn, chưa kể xung quanh là người Khương mới quy thuận.

Thiên thời, địa lợi, nhân hòa đều không có thì trận này đánh thế nào?

Bốn quận Hà Tây có được không dễ, dưới chính sách của y cùng tấm lòng lương thiện của Tô Trĩ khó khăn lắm mới vỗ về được người Khương. Giờ nếu Hung Nô tới bọn họ bại trận thì mọi nỗ lực sẽ tan biến, chẳng lẽ để tâm huyết trôi theo dòng nước như vậy sao?

Tất nhiên, còn một cách, đó là thả cho người Hung Nô đi.

Trở ngại lớn nhất của bịn pháp này là Lưu Triệt, thù hận của hắn với Hung Nô chỉ máu mới rửa được thôi, hắn không tán đồng biện pháp này. Vân Lang không nghi ngờ nếu mình đề xuất chuyện đó trước mặt, Lưu Triệt sẽ không chút do dự sai người lôi mình ra chém đầu.

Tô Trĩ thấy hai sư đồ mặt mày u ám, ăn cơm quân cả gắp thức ăn, lần lượt gắp thức ăn vào bát mỗi người:” Ăn đi đã, lúc ăn cơm dừng nói chuyện đau đầu.”

“ Đại ca đệ tử có phải vì phát hiện tung tích Hung Nô mà mãi không về?” Hoắc Quang không vì được gắp cho một miếng thịt trâu kho mà từ bỏ, càng nghĩ càng thấy sợ:

“ Dựa vào tốc độ hành quân của người Hung Nô mà xét hai tháng chưa đủ đi tới chỗ chúng ta, nhất là dưới tình huống mang theo nhiều súc sinh như vậy. Giữa Hãn Hải và Bắc Hải nhất định có chỗ trú đông, chúng ta phải tìm ra, không tìm ra được, chúng ta không rõ lực lượng của chúng.”

“ Chẳng lẽ mùa đông lạnh nứt đá chúng ta phải ra hoang nguyên?” Hoắc Quang rùng mình:

“ Cho dù tìm được thì giữa mùa đông băng tuyết, chúng ta bôn ba vất vả cũng chưa chắc thắng nổi người Hung Nô, thắng được cũng tổn thất thảm trọng, được không bằng mất.”

Hoắc Quang bỗng có cảm giác sư phụ muốn thả cho người Hung Nô đi, chuyện này không thể nào.

Mặc dù tưởng tượng tới cảnh đại quân Hung Nô kéo tới hoảng sợ, nhưng sư phụ có bi quan quá không, mùa đông tuy lạnh giá vô cùng, nhưng áo cho tướng sĩ do hắn đích thân đốc thúc làm, hắn tự tin đủ giữ ấm. Thêm vào uy lực thuốc nổ, nhất định có thể đánh thắng Hung Nô, hơn nữa khả năng thắng còn rất lớn.

Người Hung Nô mùa đông y phục không chắc bằng quân Hán, một hơn một kém, truy đuổi Hung Nô trong mùa đông cũng không phải là kế hoạch không thể chấp nhận.

Nghĩ mãi không ra, hắn đột nhiên nhớ tới tấm bản đồ thế giới của sư phụ, phía tây của Tây Vực, hình như còn có không gian rộng lớn hơn nữa ...

Bình Luận (0)
Comment