Hoắc Khứ Bệnh ở trên thảo nguyên kỳ thực chẳng được tích sự gì, từ sau khi đánh một trận vô nghĩa với Kiêu Tẫn, hắn suốt ngày dẫn đại quân đi tìm dương bàn, sau đó cho mồi lửa đốt đi.
Chứng kiến ác nghiệt của Nhiếp Nhất, không ít người Hung Nô sợ vỡ mật, trong đó có Y Ky Cơ người từng lớn lên cùng Kiêu Tẫn, đồng thời thành hảo hữu.
Không tìm thấy người Hung Nô, Hoắc Khứ Bệnh lửa giận vạn trượng, ngay cả Triệu Phá Nô cũng bị hắn dùng roi quất.
Du kỵ sợ bị phạt như đám lừa kinh hãi, chạy khắp nơi tìm tung tích Hung Nô, hiệu quả vẫn không cao, mà liên tục hai mấy ngày hành quân vất vả, đã có 67 du kỵ bị tổn thất.
Lúc này Y Ky Cơ lớn gan kiến nghị với Hoắc Khứ Bệnh: Mùa đông sắp tới, người Hung Nô cần tìm chỗ trú đông, lúc này cần dương bàn, nếu không súc sinh không cách nào nghỉ ngơi trên đất lạnh. So với việc đi tìm người Hung Nô, không bằng cứ đốt hết dương bàn đi ...
Kiêu Tẫn bị bắt sống buộc trên lưng lạc đà, khi hắn nhìn thấy hảo hữu ngày nào dẫn quân Hán đi đốt từng dương bàn, mắt như muốn toét ra, ngước mắt nhìn lên trời khẩn cầu thần Côn Lôn giáng sấm sét giết chết phản đồ.
Hoang nguyên mùa thu đã hơi lạnh, Hoắc Khứ Bệnh ngồi trong lều sưởi ấm, dùng dao nhỏ xẻo chân cừu ăn.
Lý Cảm đi vào, hết sức tự nhiên lấy trên đĩa một cái đùi cừu ngồi nướng, Triệu Phá Nô thì rụt rè, vết roi vẫn hằn rõ trên mặt, hắn oan, không có người Hung Nô, chẳng lẽ hắn hóa ra được hay sao?
Bây giờ chết sáu bảy người, đại tướng quân mới chịu từ bỏ cuộc tìm kiếm vô nghĩa.
Bên bồn lửa còn có một cái bầu nước bụng to làm bằng bạc trắng, nghe nói do công nghệ mới của xưởng Vân thị làm ra, chỉ cần khẽ vặn nút một cái là đi đường xóc nảy ra sao không sợ bị chảy nước ra ngoài.
Bầu nước như thế thì Lý Cảm cũng có, nhưng chỉ đại tướng quân mới chứa bên trong loại rượu đặc thù.
Triệu Phá Nô là người coi rượu như mạng, từ khi vào hoang nguyên hắn không uống ngụm rượu nào, giờ ngừi thấy mùi rượu cực nồng từ trong bình phát tán ra, yết hầu chạy lên chạy xuống, nước bọt đầy miệng rửa được cả miếng thịt cừu một lượt.
“ Uống một ngụm đi, trông đến tởm.”
Hoắc Khứ Bệnh thuận tay ném bầu rượu tới, Triệu Phá Nô mừng rỡ muốn đưa tay ra nhận, nhưng bị tên thân vệ phía sau lưng Hoắc Khứ Bệnh cướp lấy mang về.
Trong ánh mắt thù hận của Triệu Phá Nô, thân vệ đó lấy cái chén, đổ rượu vào đưa cho hắn, thấy Lý Cảm cũng nhìn, rót thêm một chén nữa.
Hoắc Khứ Bệnh bất lực chỉ thân vệ, hậm hực nói:” Hắn họ Hoắc, nhưng bên trong họ Vân.”
Lý Cảm, Triệu Phá Nô sao không biết tầm quan trọng của thân vệ đó, Vân Lang bắt hai bảy người toàn tộc của hắn rồi, nếu Hoắc Khứ Bệnh có chút vấn đề, cả nhà hắn sẽ bị băm thành thịt nát.
Còn nếu Hoắc Khứ Bệnh bình an trở về, tên đó sẽ thành đại phú ông, lại còn có quan chức.
Thế nên đừng nói chuyện Hoắc Khứ Bệnh muốn ăn cơm chung nồi với tướng sĩ, dù Lý Cảm cũng không thể uống rượu cùng bầu với Hoắc Khứ Bệnh.
“ Có chuyện gì thì nói đi.”
Lý Cảm châm chước từ ngữ nói:” Sáng nay thức dậy trên đá đã có sương hoa, mạt tướng cho rằng chúng ta nên về Dương Quan nghỉ ngơi.”
Triệu Phá Nô cũng chưa kịp uống rượu:” Theo kinh nghiệm của mạt tướng, cùng lắm mười lăm ngày nữa thôi là nước suối đóng băng, chúng ta về Dương Quan vẫn kịp.”
“ Vậy người Hung Nô thì sao?” Hoắc Khứ Bệnh không dao động:
“ Chúng ta đã đốt ba mốt dương bàn, vượt qua hơn nghìn dặm, đối với Hung Nô mà nói đây là khoảng cách không qua nổi, chúng ta hành trang gọn nhẹ, không có áo chống rét, hạ quan cho rằng, mục đích quân sự đã đạt được, nên về Dương Quan tránh rét.” Nhiếp Nhất vén rèm quân trường đi vào, ngửi thấy mùi rượu cũng muốn một phần:
Thân vệ kia bất đắc dĩ rót thêm một chén sau đó ôm bầu rượu vào lòng đi ra ngoài, rượu của đại tướng quân không phải dùng để uống, mà là để rửa vết thương, không có nhiều.
Hoắc Khứ Bệnh bỏ đùi cừu xuống:” Tướng sĩ cầm cự được bao lâu?”
Triệu Phá Nô lắc đầu:” Đã ra ngoài bốn tháng, cả người và ngựa đều kiệt quệ, tiếp tục thế này chỉ tổn thất vô ích.”
“ Để lại thân binh bản bộ của ta, những người khác về Dương Quan.” Hoắc Khứ Bệnh hạ lệnh xong tiếp tục ăn, trời lạnh phải ăn nhiều một chút.
Nhiếp Nhất ra hiệu cho Lý Cảm và Triệu Phá Nô ra ngoài, khi trong lều chỉ còn hai người mới nói:” Bệ hạ có chỉ, không cho tướng quân cố chấp ý mình.”
Hoắc Khứ Bệnh đưa tay ra.
Nhiếp Nhất thở dài, lấy trong lòng một bản ý chỉ.
Hoắc Khứ Bệnh xem xong cho ý chỉ vào lòng, nhếch mép cười nhạt:” Ngươi biết cái rắm gì về cố chấp, sau này có tuân chỉ hay không do ta quyết.”
Nhiếp Nhất há hốc mồm, người này ngang ngược thế là cùng, định đứng dậy quát hắn, nhưng kết quả chắc chắn mình bị giết, ngồi đó nén giận:” Nếu tướng quân muốn tiếp tục ở lại hoang nguyên, hạ quan kiến nghị mang theo Y Ky Cơ, qua dạy dỗ của hạ quan, kẻ này có thể tin, hạ quan cũng sẽ ở lại hỗ trợ tướng quân.”
“ Tùy ngươi,” Hoắc Khứ Bệnh nói bằng giọng sao cũng được rồi tiếp tục ăn, hoàn toàn chẳng có chút lo sợ nào về hành vi kháng chỉ vừa rồi của mình:
Trong quân ai cũng khen Vệ Thanh đối đãi bộ hạ rộng lượng, khen trong quân Vân Lang đãi ngộ cao, và ai cũng chê bai Hoắc Khứ Bệnh nghiêm khắc bạc tình.
Theo Vệ Thanh không lo bị tham ô quân công, chiếu cố suy nghĩ cấp dưới, chỉ là người loại tử tù chuế tế chết nhiều một chút. Theo Vân Lang thì được hưởng phúc, bất kể trang bị hay đãi ngộ đều cao hơn quân khác một bậc, cơ mà chiến công thì thôi đi.
Còn theo Hoắc Khứ Bệnh, thường bị hắn thao luyện mệt như chó, ăn như trâu ngựa, mặc rách nát, đối diện với kẻ địch hung tàn nhất, cuộc chiến dữ dội nhất, tổn thất cao nhất quân Hán.
Thế nhưng.
Phàm là người có chút theo đuổi đều tranh nhau làm thuộc hạ của Hoắc Khứ Bệnh, thà bị hắn ngược đãi còn hơn được Vệ Thanh chiếu cố, được Vân Lang cho ăn ngon.
Nhìn có vẻ khó hiểu nhưng nhìn Vân Lang, Lý Cảm theo Hoắc Khứ Bệnh mà phong hầu là hiểu.
Còn về phần phong thưởng quan quân từ giáo úy trở xuống nhiều không kể siết.
Quân tốt có chút sức lực, đều có mộng tưởng phong hầu trên lưng ngựa, trong quân chết là bình thường, sống thì được phong quan, đi lính không phải muốn được chiếu cố hay an toàn, quân công mới là thứ động lòng người.
Cho nên Hoắc Khứ Bệnh đối đãi với bộ hạ chẳng bao giờ khách khí.
Nhân mã bản bộ của Hoắc Khứ Bệnh ba nghìn sáu trăm người, đều từng là người Kỵ đô úy, là lực lượng cường hãn kinh nghiệm nhất trong quân.
Số quân còn lại được Triệu Phá Nô dẫn theo quay về.
Y Ky Cơ mặc thiết giáp ngồi trên ngựa uy phong lẫm liệt đứng trước đầu đội ngũ, thân là người Hung Nô, chỉ cần nhìn kền kền bay loạn xạ là hắn biết ở đâu có tộc nhân của mình, tuy đường xa, nhưng hắn bằng bừng dã tâm theo quân Hán.
Lý Cảm đeo cái ba lô hai quai, ăn mặc giống hắn có sáu trăm người.
Nhấp Nhất rất tò mò về thứ bên trong ba lô, đã thăm dò lâu rồi, nhưng tới bây giờ đều không biết gì hết, chỉ biết mỗi người đều coi cái ba lô hơn cả mạng mình. Hắn còn phát hiện những người đó không bao giờ tới gần lửa, dù là run rẩy trong tuyết cũng không tới gần.
Ở trong đội quân này càng lâu, Nhiếp Nhất càng thấy họ thần bí khó lường.
Nhìn những ánh mắt cực kỳ bất thiện từ bốn phía chiếu tới, Nhiếp Nhất nhận ra, hình như mình không nên ở lại mới phải. Trong tình huống này cho dù phát hiện cũng bị người ta giết người bịt miệng, chẳng biết đi đâu mà kêu oan.
Cho dù bên cạnh hắn có mười một gia tướng, ai nấy đều võ nghệ cao cường, là hảo hán trăm người chọn một, nhưng cũng không thể khiến hắn có chút an toàn nào.
Thế nên Nhiếp Nhất quyết định đi theo Hoắc Khứ Bệnh, thân ở trong đàn sói, nơi an toàn nhất là bên cạnh lang vương, chỉ cần lang vương không ăn thịt, chẳng ai dám động vào hắn.
....
Hoắc Khứ Bệnh bá thật.