Hành quân cùng Kỵ đô úy cực kỳ vất vả, bọn họ mỗi người ba ngựa, đi không ngơi nghỉ.
Trong khi Hoắc Khứ Bệnh hành quân chẳng biết kiêng dè gì, lùng sục tìm kiếm chủ lực Hung Nô quyến chiến thì Tạ Ninh nơm nớp lo sợ, cẩn thận từng bước.
Sau khi rời khỏi Dương Quan, bên cạnh hắn chỉ còn hai bộ tướng một dạ trung thành của Tạ thị.
Hắn không đi theo tuyến đường hành quân của Hoắc Khứ Bệnh, nếu mà gặp nhau giữa hoang nguyên e chẳng có cơ hội mà giải thích, Hoắc Khứ Bệnh sẽ giết hắn ngay lập tức sau đó vì báo lên là mình tử chiến sa trường, tránh nhà mình ở Vân thị bị xử tử vì đầu hàng Hung Nô.
Trời tối rồi, phải đào hang để ngủ, hoang nguyên nhiều động đất, đào cái hang có thể chứa ba người rất dễ, còn sáu con chiến mã thì hiện giờ chưa cần biện pháp giữ ấm.
Ba người lặng lẽ ăn bánh khô.
Nhìn ra được, tâm tình hai bộ tướng rất tốt, không phải bộ dạng chết cha chết mẹ như trước.
Tạ Ninh cười khổ:” Các ngươi có vẻ vui quá nhỉ?”
Tạ Đồng gật đầu:” Nếu chúng ta chết trong tay Hung Nô thì trong nhà không phải tội tù nữa?”
“ Đúng, nếu chuyến đi này của chúng ta có tác dụng, phục chức cũng không khó.”
Tạ Chính cũng vui vẻ:” Có cả hoạn quan bên cạnh bệ hạ làm chứng mà, quân hầu cũng không lừa người cùng đường như chúng ta. Gia chủ, đừng coi mạng chúng ta như người, tốt nhất chết trên chiến trường để cả nhà có đường sống.”
“ Chúng ta phải hoàn thành nhiệm vụ, cũng phải sống, như thế mới quang minh chính đại đón tộc nhân ở Hoành Đảo về, Tạ thị chúng ta lên chiến trường vẫn là nhi lang tốt.” Tạ Ninh nắm chặt tay:
“ Liệu Hung Nô có tin chúng ta không?” Đây là điều Tạ Đồng lo nhất:
“ Nếu Vân hầu không cho chúng ta con đường cuối cùng này, ta thực sự nghĩ tới đầu hàng Hung Nô, các ngươi cũng thế còn gì, giờ tốt rồi, liều cái mạng này, bọn chúng sẽ tin thôi.” Tạ Ninh trầm ngâm:” Mục tiêu của chúng ta không phải Lưu Lăng, quân hầu nói ả rất hiểu lối suy nghĩ của người Hán, đầu hàng Triệu Tín là tốt nhất. Ta từng gặp hắn rồi, người này vốn là tiểu vương của Hung Nô đi theo Đại Hán chúng ta, về sau hao binh tổn tướng ở Long Thành, ba nghìn nhi lang Đại Hán chiến tử hết, hắn không gánh được trách nhiệm, lại quy thuận Hung Nô, được Y Trật Tà phong là Thứ Vương, quyền bính rất lớn. Hắn biết cảnh ngộ của Tạ thị ta, nếu chủ động quy thuận, khả năng tiếp nhận rất cao, nhớ, chúng ta phải sống trở về.
…..
Khi trên tường đất vàng của Dương Quan xuất hiện sương hoa, Vân Lang thực sự sốt ruột, nếu Hoắc Khứ Bệnh không về thì có vấn đề lớn.
Hơn hai vạn người phơi mặt ngoài gió lạnh tây bắc không phải chuyện hay, đôi khi một đợt không khí lạnh tràn qua, e chẳng còn mấy người trở về, huống hồ lúc Hoắc Khứ Bệnh lúc lên đường căn bản không chuẩn bị áo ấm cho mùa đông.
Ngay cả ở Đại Hán thì tự nhiên vẫn là nguồn nguy cơ nhân loại, ở phương bắc khi cái lạnh đang tích góp sức mạnh đợi bộc phát mà tên vương bát đản cứng đầu ấy chưa về, đoán chừng mới đánh được một trận nên chưa cam tâm đây mà.
Vân Lang bất kể làm quan ở tòa thành nào, chuyện đầu y làm luôn là nâng cao mở rộng tường thành, nhiều binh pháp đã nói, thành trì hiểm trở không phải là nhân tố quyết định thắng bại, nhưng trải qua nhiều triều đại, con người cứ muốn xây tường thành càng cao lớn hơn.
Tường thành cao thêm một thước, kẻ địch leo lên khó hơn một phần, tổn thương nhiều hơn.
Bởi thế từ ngày thứ sáu sau khi tới Dương Quan, Vân Lang hạ lệnh toàn bộ tội tù, phạm quan, thương cổ, chuế tế xây dựng một đoạn tường thành nối Ngọc Môn Quan và Dương Quan với nhau, đoạn này dài mười dặm.
Những tướng quân khác xuất chinh không hề biết Đại Hán vì lần viễn chinh này tiêu tốn bao nhiêu tài nguyên, Vân Lang thì biết, lần này Lưu Triệt đã lấy ra toàn bộ tài phú tích góp mấy năm, muốn giáng đòn cuối cùng vào Hung Nô để chúng trăm năm không gượng dậy được.
Lưu Triệt cạn túi rồi, nên hắn càng tỏ ra điên cuồng, càng mẫn cảm, phàm là nhân tố bất ổn bị hắn phát hiện ra là hắn giết luôn.
Cấp Ảm biết thế, nên ông ta mong tướng sĩ dùng thời gian ngắn nhất đánh bại Hung Nô quay về, khôi phục tình hình bình yên như trước.
Vân Lang không đồng ý, cuộc chiến này liên quan tới trăm năm an nguy, không thể qua loa, cũng không thể cứ thông qua chém giết mà đạt được, phải đả thông con đường tơ lụa để thương đạo thông suốt, Đại Hán cần cánh cửa sổ giao lưu với bên ngoài.
Cánh cửa đó chính là hai quan ải này.
Tường thành nối liền Dương Quan và Ngọc Môn Quan trước kia có thi công, chỉ là tiến độ quá chậm, nay Vân Lang thúc đẩy, tốc độ tăng mười lần.
Trước kia đọc điển cố Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành, Vân Lang rất thương nàng, giờ đến y xây thành mới nhận ra vận mệnh một người ở sự kiện lớn không đáng nói.
Cho nên y giao Tùy Việt giám sát.
Hôm qua gió lớn thổi suốt đêm, ban ngày vốn còn chút ấm áp, giờ mặt trời lên vẫn lạnh băng, nhiệt độ chẳng ấm lên chút nào.
May mà chưa có tuyết, thi công vẫn tiếp tục, mùa đông thì Vân Lang cũng không định dừng, cho dù là xây đoạn tường băng, duy trì tới mùa đông năm sau cũng đáng.
Không rõ Lưu Lăng ở đâu, đây có lẽ sẽ là một mùa đông nhiều biến cố nhất.
“ Hai tháng trước Động Nhi có thể đi rồi, sư tỷ nói thằng bé đó bình thường lười biếng, khi hoạt động rất hăng, ngã cũng không khóc, hơn Triết Nhi nhiều. Chỉ là Nhạc Nhi xương mềm, đi vài bước là hết sức ...”
Vân Lang không nhớ là Tô Trĩ kể chuyện này bao lần rồi, nhưng lần nào y cũng dừng công việc, nhắc tới con, dù chuyện nhỏ nhất cũng làm nàng kiêu ngạo rất lâu.
Hoắc Quang đi vào, Tô Trĩ còn kéo hắn giơ tay đo đạc chiều cao, nói với Vân Lang:” Trước kia Tiểu Quang bé một mẩu, không biết sau này Động Nhi có thể cao lớn như thế không?”
Hoắc Quang tiếp lấy chủ đề này:” Sư nương yên tâm, Vân Động nhất định còn cao hơn cả đệ tử, chẳng phải sư nương hay nói đệ tử hồi nhỏ không thích uống sữa nên mới không cao được sao? Vân Động chịu khó uống sữa trâu thế nào cũng thành nam tử cao lớn.”
Tô Trĩ hoan hỉ lắm:” Đúng thế, đáng tiếc.”
Vân Lang xua tay:” Tiếc cái gì, nó cao tám thước rồi, cao hơn nữa chiến mã không chở được.”
Tô Trĩ không tán đồng:” Khứ Bệnh cao hơn tám thước, thế mới là nam tử hán thực sự.”
Vân Lang bực bội hừ một tiếng:” Thế ta cao bảy thước rưởi thì nên đi chết à?”
“ Tư Mã Tương Như cũng cao tám thước.” Tô Trĩ cho một đòn dứt điểm rồi chạy mất trước khi Vân Lang kịp nổi giận:
Hoắc Quang nén cười, thấy sư phụ mặt tối đen vội vàng báo cáo chuyện chính:” Theo tin tức Chử Lang truyền về, Y Trật Tà đã chết, đại bộ phận người Hung Nô không biết, Lưu Lăng không phát tang, còn phái át thị luân phiên vào lều hầu hạ. Về sau không biết từ đâu biết cách ướp xác, chôn Y Trật Tà, chế tác thành xác ướp, nói là Y Trật Tà bệnh nặng.”
Vân Lang cả kinh:” Tin tức bí mật như thế, Chử Lang từ đâu mà biết được?”
“ Chuyện này do quỷ nô làm, sợ Lưu Lăng giết người bịt miệng, làm xong đào tẩu, Chử Lang gặp được người đó ở chỗ người Phù Dư nên biết.”
Vân Lang nhíu mày:” Giờ chúng ta mới biết Y Trật Tà đã chết, tin tức này vòng vèo qua bao đường mới tới tai chúng ta, nói như thế Y Trật Tà ít nhất chết hơn nửa năm.”
Hoắc Quang cảm thán:” Nay Lưu Lăng nắm đại quyền trong tay, nữ nhân này rất khó đối phó.”
Vân Lang lắc đầu:” Chưa chắc, người Hung Nô cường đại nhờ bản tính dân tộc, nếu Lưu Lăng đem trí tuệ người Hán truyền vào, làm không khéo vẽ hổ không thành có khi ra chó, nếu Hung Nô bỏ đi sở trường của mình, dùng chế độ Hán gia, thế mà còn muốn đánh bại Đại Hán là nằm mơ nói mộng.”