Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 974 - Q6 - Chương 121: Hoạn Quan Không Phải Lúc Nào Cũng Đáng Ghét.

Q6 - Chương 121: Hoạn quan không phải lúc nào cũng đáng ghét. Q6 - Chương 121: Hoạn quan không phải lúc nào cũng đáng ghét.

Lịch sử có nhiều sự trùng hợp kỳ quái.

Khi Vân Lang mong ngóng Hoắc Khứ Bệnh trở về thì Bác Vọng hầu lại về trước một bước, nhiều năm bôn ba ở Tây Vực ông ta có vẻ nhạy bén hơn người với những mối nguy hiểm.

“ Người Hung Nô ắt di chuyển về phía tây, đó là kết luận sau khi lão phu đi khắp các nước Tây Vực.” Trương Kiên tham lam uống trà, giọng hết sức nặng nề:” Từ hai năm trước người Hung Nô đã bắt đầu gây dựng thế lực ở Tây Vực. Tô Vũ vì ảnh hưởng bởi phụ thân bại trận tại Thụ Hàng Thành, một lòng muốn lập công, nay vẫn ở lại nước Yên Kỳ, lão phu thấy không ổn, Vệ tướng quân nên gọi về, tránh rơi vào tay địch.”

Từ hai năm trước rồi? Lưu Lăng tính thật xa, chẳng trách lại phái cả thị nữ thiếp thân tới Đại Hán thực hiện kế hoạch quấy phá, hiển nhiên là đánh lạc hướng. Kế hoạch đó thành công lớn rồi, Lưu Triệt nổi điên dốc cả ba cánh quân Vệ Thanh, Lý Tức, Công Tôn Ngao muốn diệt sạch Hung Nô ở Bắc Hải, trong khi Lưu Lăng dẫn người chạy mất, giờ còn chưa biết ở đâu.

Một nữ nhân quá lợi hại, trí tuệ này hẳn được kế thừa từ Hoài Nam vương Lưu An, nếu nàng là thân nam nhi, thiên hạ này chẳng biết thuộc về ai.

Đối diện với nhân vật truyền kỳ trải qua phong sương này, Vân Lang hết sức kính trọng:” Bác Vọng hầu đã có phương lược, vậy sao không nói ra, để mỗ xem có cách giải quyết nào khác không?”

“ Người Tây Vực ở Hung Nô không ít, nhất là Vệ tướng quân đuổi chúng khỏi bốn quận Hà Tây, đại bộ phận tới các nước Tây Vực, bộ phận nhỏ lên phương bắc. Cho nên lão phu nói cục diện Tây Vực nguy như trứng chồng, còn về chuyện khác thì tất nhiên Vệ tướng quân chỉ đâu tháy đó, lão phu không dám vượt quyền.”

Vân Lang thở dài:” Mạc Bắc đã không thấy vương đình Hung Nô nữa rồi.”

Trương Khiên vỗ bàn:” Hung Nô quả nhiên đang tây tiến rồi, lão phu đi qua Ngọc Môn Quan phát hiện ngài cho xây dựng tường thành, chẳng lẽ tướng quân định kịch chiến một trận với Hung Nô ở đây?”

Vân Lang lắc đầu:” Hung Nô bôn ba đường xa, chưa chắc có gan kịch chiến với Đại Hán, chúng mà tới thì ta mong còn chẳng được.”

Trương Khiên cười ha hả:” Nếu Vệ tướng quân đã có an bài chu đáo, sao không thử bức bách Hung Nô phải tử chiến một trận ở Ngọc Môn Quan? Trong tay ngài có trọng binh, chỉ cần tuyên bố với các nước Tây Vực, họ sao chẳng sợ, dù không lập tức quy thuận chúng ta thì ít nhất không dám dây dưa với Hung Nô nữa. Hung Nô một khi vào Tây Vực, muốn các nước Tây Vực quy phục thì phải đánh bại ngài mới được.”

Vân Lang cười ra hiệu mang thêm thức ăn cho Trương Kiên:” Quân hầu cho rằng lần này Hung Nô tây tiến có bao nhiêu binh tướng?”

Trương Khiêm nặng nề, thở hắt ra một hơi:” E, không dưới ba mươi vạn, lời vừa rồi của lão phu coi như không tính.”

Vân Lang khẽ rùng mình:” Ba mươi vạn binh tướng, trăm vạn dân, với tập tục toàn dân là quân của Hung Nô, ít nhất có năm mươi vạn người có thể chiến đấu. Do không còn đường lui, sức chiến đấu của Hung Nô sẽ cực cao, dù Quan quân hầu có về thì năm vạn người bọn ta nếu muốn giữ lại toàn bộ Hung Nô ở Tây Vực thì khó mà làm được.”

“ Lão phu chỉ là một sứ giả, không tham dự đại kế quốc quân, mấy tháng đi đường đã mệt mỏi, không dám quấy nhiễu Vệ tướng quân định kế, lão phu cáo lui.”Trương Thang rất thính mũi, từ lời Vân Lang ý thức được điều gì, nói xong chắp tay một cái đi luôn:

Vân Lang ngồi im lặng trong lều, y đã có sách lược mới đối phó với Hung Nô, nhưng chuyện này mình y không thể làm được.

….. …..

Hạ Hầu Tĩnh sau khi xử lý xong công vụ ôm một chồng văn thư vào lều Tùy Việt để hắn ký tên xác nhận, sau đó phát đi.

Hộ vệ thấy Hạ Hầu Tĩnh tới thì nhường đường, khách khí mời vào.

Tùy Việt ngồi trên giường gấm, chắp tay:” Làm phiền lão tiên sinh rồi.”

Hạ Hầu Tĩnh trải văn thư ra:” Lão phu muốn điều cho Ngọc Môn Quan ba trăm hai mươi đảm quân lương, Vệ tướng quân không phê, có tin đồn từ tháng này trở đi, trong quân chỉ cấp bảy thành quân lương, còn lại tự kiếm.”

Tùy Việt thở dài:” Không phải không có lương thảo mà là không vận chuyển tới được, một đảm lương vận chuyển tử Quan Trung tới Dương Quan chỉ còn một đấu. Đừng nói Vệ tướng quân xót, ta cũng xót thay bệ hạ. Cố gắng tiết kiệm lương thực là điều cần thiết, tiên sinh thay ta nói với Hàn Đông, phải biết nỗi khổ của quốc triều, chớ làm khó Vệ tướng quân.”

Hạ Hầu Tĩnh gật đầu, cầm bút thêm một hàng chữ lên văn thư, giao Tùy Việt đóng dấu, giao văn thư thứ hai.

“ Giữa tháng chín cỏ cây khô vàng rụng lá, ai cũng biết sương lạnh sắp tới, vậy mà đại tướng quân mãi chưa về, Vệ tướng quân phái ba lộ thám báo đi tìm kiếm không rõ tung tích, làm ai nấy lo lắng.”

Tùy Việt cười ngạo nghễ:” Quan Quân hầu không thể thất bại.”

Hạ Hầu Tĩnh nhỏ giọng nói:” Quan Quân hầu là kỳ lân nhân gian, tranh đoạt với người, không lý nào lại thất bại được, cái lão phu lo là thiên mệnh, người không đấu với trời, chuyện này không liên quan tới mạnh yếu chỉ liên quan tới thiên mệnh.”

Nụ cười trên mặt Tùy Việt dần biến mất, ném quân báo trong tay, đi ra ngoài cửa số nhìn bầu trời u ám bên ngoài hồi lâu không nói.

“ Hôm qua Tú Ý sứ giả tới nói, tư mã đại tướng quân tìm kiếm khắp Bắc Hải mà không thấy bóng dáng địch, cuối cùng theo manh mối phát hiện ra Hung Nô đã rời đi ba tháng, tính thời thì chúng sắp tới tây bắc rồi.”

Hạ Hầu Tĩnh cúi đầu im lặng.

“ Trước đó Vân hầu xây tường thành, mỗ còn cho rằng ngài ấy cẩn thận quá mức, giờ xem ra lo lắng là đúng, mỗ quá lạc quan. 5 vạn quân đối phó với người Hung Nô cùng hung cực ác, không ai có thể nắm chắc phần thắng, cách đối phó tốt nhất là để chúng tiếp tục tây tiến, họa hại quốc gia khác.”

“ Vân hầu nhất định cũng có suy nghĩ ấy, hoặc an bài ấy, nhưng bệ hạ thì cố chấp muốn giết hết người Hung Nô. Nay tình thế tây bắc ác liệt vô cùng, Quan Quân hầu, Vĩnh An hầu kinh tài tuyệt diễm ra sao, muốn dùng năm vạn chống trăm vạn, rốt cuộc là sức người không đủ.”

Hạ Hầu Tĩnh hiểu tâm lý của Tùy Việt, hắn đương nhiên là sợ không muốn kịch chiến với Hung Nô, nhưng hoàng đế lại một lòng giết Hung Nô, thân là gia nô của hoàng đế, hắn không dám nói lời trái ý với bệ hạ, liền kiến nghị:” Trưởng sử sao không đem hết điều nhìn thấy nghe thấy nguyên văn nguyên bản gửi cho bệ hạ, đó là trách nhiệm của hành quân trưởng sử. Dù ngài không tiện nói, không phải vừa có một vị mới tới sao?”

Tùy Việt quay đầu lại sực tỉnh:” Ý tiên sinh là Bác Vọng hầu ?”

“ Chính thế, Bác Vọng hầu công lớn với xã tắc, am hiểu Tây Vực, xưa nay không liên quan tới chính vụ, uy vọng cao vời, vệ hạ coi trọng, nếu như ông ấy dâng tấu, ắt bệ hạ ắt phải suy nghĩ.”

Tùy Việt cười lạnh:” Vân hầu ngay cả ta cũng không bỏ qua, tận dụng hết mức, vì sao lại bỏ qua Bác Vọng hầu được?”

Hạ Hầu Tĩnh chắp tay:” Sau sự kiện Tạ Trường Xuyên, huân quý trong triều giữ thái độ chờ ôm rơm rặm bụng, muốn quân hầu mời Bác Vọng hầu lên tiếng vì quan binh tây bắc là khó có khả năng, huống hồ là tướng lĩnh cầm quân, dễ mang tiếng sợ chiến đấu, chỉ trưởng sử ra tay mới là phù hợp.”

Tùy Việt rất coi trọng Hạ Hầu Tĩnh, ngẫm nhĩ một lúc gật đầu:” Nếu tiên sinh đã nói thế, mỗ đi gặp Bác Vọng hầu một chuyến, nếu thực thi kế hoạch này may ra giảm phần nào sĩ tốt uổng mạng, tài tiên sinh mà dùng ở đây phí quá, nhất định cực lực tiến ngôn với bệ hạ, không để nhân tài bị hủy trong binh tai.”

Nói xong đi giày vào, lập tức tìm Trương Kiên.

Hạ Hầu Tĩnh vuốt râu gật gù:” Ngay cả một hoạn quan cũng có tâm tư vì dân như thế, xem ra giang sơn này còn giữ được thời gian dài.”

Bình Luận (0)
Comment