Trong khi Vân Lang vắt hết óc bày mưu tính kế muốn tránh một trận quyết chiến với Hung Nô chưa chắc đã được toại nguyện thì người thực sự muốn đánh trận lại chẳng có mà đánh.
Trời âm u, đội ngũ ba nghìn sáu trăm người đi trong hoang nguyên bao la cũng chỉ giống như đội kiến.
Phân ngựa ở dương bàn vẫn còn mới, chưa bị gió thổi khô hẳn, truy tung liền hai ngày đám người Hung Nô bị phát hiện trước đó đã trốn cả vào Âm Sơn.
“ Người Hung Nô hẳn là thấy chúng ta rồi.” Hoắc Khứ Bệnh ghìm cương ngựa, chiến kỳ đỏ như máu bay phần phật sau lưng hắn:
Lý Cảm khẳng định:” Chắc chắn chúng đang ở sau ngọn núi kia nhìn bọn ta.”
Hoắc Khứ Bệnh quay đầu nhìn hoang nguyên bao la sau lưng, lệnh:” Đi về phía trước năm dặm.”
Lý Cảm tuy hơi ngẩn ra nhưng vẫn chấp hành quân lệnh, phất tay một cái đi đầu, thúc chiến mã chạy chậm tiến lên.
Đội ngũ bỏ lại ngựa chơ trang bị lương thảo, lấy Lý Cảm làm đầu mũi tên, tao thành hình tam giác lớn, từ từ áp sát Âm Sơn.
Năm dặm với kỵ binh mà nói chỉ là một cái chớp mắt là tới, tiếng hò reo vang dội nhưng Âm Sơn đối diện không có chút động tĩnh nào, chỉ có tiếng vọng từ trong núi truyền ra.
“ Người Hung Nô chạy vào núi rồi.” Ly Cảm phán đoán:
Hoắc Khứ Bệnh lắc đầu:” Bọn chúng vẫn ở đó thôi, nếu không tiếng hò reo vừa rồi đã khiến chim chóc bay lên.”
Lý Cảm cẩn thận hỏi:” Chúng ta vào núi chứ?”
“ Sao ngươi càng ngày càng ngốc thế?”
Đối với việc có phải mình càng ngày càng ngốc hay không, Lý Cảm không để ý lắm, hắn chỉ quan tâm có vào núi không thôi.
Hoắc Khứ Bệnh thình lình hạ lệnh:” Về Dương Quan đi.”
“ Hả?” Lý Cảm không dám tin vào tai mình, kẻ địch ngay trước mặt rồi mà tên cuồng chiến này lại hạ lệnh rút lui là sao:
“ Đại chiến phải đợi năm sau.” Hoắc Khứ Bệnh vươn tay ra đón lấy bông tuyết lạnh nhạt nói, không giải thích gì thêm:
Tiếng tù và vang lên, Hoắc Khứ Bệnh là thế, nói đi là đi, chẳng bao lâu đội quân biến mất ở đường chân trời.
Người Hung Nô trên núi rất nhiều, doanh trại gần như lấp kín hèm núi phía sau.
Bên ngoài trời giá lạnh, bên trong lều da trâu lớn ấm áp như xuân, Lưu Lăng mặc áo lông trắng ngồi chính giữa, trong lòng ôm ly miêu đen, tầm nhìn của nàng rất rộng, bao quát cả bình nguyên.
Một cái đầu đẫm mau đựng trên khay son, Lưu Lăng nhìn một cái sai người đi chôn.
“ Ngươi thấy giết Tà Khí là không nên sao?”
Mông Tra nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Lăng, oán khí tựa hồ tiêu tan hết:” Tà Khí là một mãnh tướng, vẻn vẹn vì muốn tác chiến với Hoắc Khứ Bệnh mà giết là không tốt.”
Lưu Lăng tủm tỉm cười:” Ngươi có nghĩa Tà Khí đánh được Hoắc Khứ Bệnh không?”
Mông Tra lắc đầu:” Hẳn là không thể.”
“ Ta giết hắn không phải vì hắn muốn tác chiến với Hoắc Khứ Bệnh, mà vì ta đã ra quân lệnh không cho hành động, vậy mà hắn dẫn nhân mã bản bộ chuẩn bị xuất chiến, coi thường lệnh của ta, chết chưa hết tội. Mông Tra bây giờ ngươi phải dùng thân phận Tả hiền vương để nhìn nhận sự việc. Ta hỏi ngươi năm xưa Mạo Đốn giết bảo mã sủng thiếp vì điều gì?”
Mông Tra nhíu mày:” Vì thống nhất lòng quân.”
Lưu Lăng đứng lên ôm mặt Mông Tra:” Giờ ngươi hiểu cái đạo lý quân lệnh như sơn chưa?”
Mông Tra ôm lấy eo Lưu Lăng, áp mặt vào bụng nàng:” Biết rồi.”
“ Tình cảnh của chúng ta bây giờ không tốt, lần này rời Bắc Hải, ta biết nhiều người sinh lòng bất mãn, cho rằng ta làm mất uy phong Hung Nô. Giờ còn ai nói thế không?”
Mông Tra ra sức hít hương thơm trên người nàng, tay xoa nắn mông, đầu hướng dần xuống tìm kiếm chỗ mê người nhất kia, lắc đầu.
Lưu Lăng bất ngờ đẩy mạnh đầu Mông Tra ra, nổi giận:” Biết ta làm đều đúng, vì sao lại bất mãn?”
Mông Tra ủy khuất nói:” Không có.”
“ Còn nói không, hôm qua ngươi uống say, nói sớm muộn một ngày tiếp tục để ta làm át thị của ngươi, sinh con cho ngươi, ngu xuẩn nhất là ngươi nói trước mặt đám Bành Xuân. Mông Tra, ngươi không biết gia gia ngươi chết thế nào sao, Y Trật Tà lên đại thiền vu thế nào sao? Mỗi lần Đại Hung Nô thay đại thiền vu là một lần gió tanh mưa máu, còn lúc đó Đại Hán vùng dậy, giờ Hung Nô ta thế yếu, không chịu nổi phong ba nữa, ngươi có biết không? Gia gia ngươi vì rút khỏi tranh đoạt với Quân Thần thiền vu mà vang danh thảo nguyên, ngươi quên rồi sao?”
Mông Tra từ mê loạn tỉnh lại:” Ta chưa quên.”
Lưu Lăng chậm rãi ôm Mông Tra lại, dịu dàng nói:” Mông Tra, mau mau trưởng thành đi, mau thành thiền vu hợp cách, ta chỉ là nữ tử yếu đuối, không gánh được trọng trách dẫn dắt tộc nhân.”
Mông Tra ôm Lưu Lăng hôn môi nàng cuồng nhật một hồi, lần này hắn là người quyết đoán dừng lại trước:” Ta đi tuần doanh, xem kẻ nào còn dám buông lời oán hận tỷ.”
Một nữ tử người Hán thành thống trị tối cao của Hung Nô vô cùng gian nan.
May mà Lưu Lăng là nữ tử có thủ đoạn, nàng không chỉ lung lạc đại vu sư, khi ở Bắc Hải mượn tay Y Trật Tà, diệt trừ nhiều tướng lĩnh bất mãn.
Khi quân đội Hung Nô bất mãn với Y Trật Tà thì nàng ra mặt nói hắn bị quỷ ám, giờ không thể nói chuyện, mang thân thể thối rữa bốc mùi của Y Trật Tà đem triển lãm, hắn không còn xuất hiện trong tầm mắt mọi người nữa.
Mọi người mơ hồ nghe nói Y Trật Tà còn sống, chỉ là lều đại thiền vu thối vô cùng, không ai muốn tới gần.
Từ ngày hôm đó Lưu Lăng thành đối tượng được người Hung Nô cảm kích, vì nàng cứu thoát họ khỏi sự thống trị tàn khóc của Y Trật Tà.
Nhi tử của Lưu Lăng tên Cổ Kết, ai ai cũng nghĩ hắn sau này sẽ thành Tả hiền vương, nhưng không ngờ Mông Tra lại thành Tả hiền vương, điều này khiến càng nhiều bộ tộc Hung Nô ủng họ nàng, coi nàng là đại át thị anh minh.
Dù sao dòng dõi Mông Tra năm xưa chủ động rút khỏi tranh đoạt đại thiền vu nên có danh tiếng cực lớn ở thảo nguyên.
Khi người Hung Nô bấp bênh, một đứa bé không đảm nhận được trọng trách.
Rồi Lưu Lăng muốn đưa toàn tộc di cư về phía tây, lại có vô số bộ tộc không muốn rời Bắc Hải, bọn họ cho rằng Bắc Hải quá xa xôi, người Hán không tới.
Mượn tay Mông Tra nắm đại quyền, Lưu Lăng giết trưởng lão bộ tộc phản đối.
Lúc tin tức đại quân của Vệ Thanh kéo tới, đây là kẻ năm xưa tàn phá Long Thành, nhiều lần reo rắc kinh hoàng cho người Hung Nô, lúc đó toàn Hung Nô chỉ còn một tiếng nói.
Tới được Âm Sơn là kế hoạch đã hoàn thành một nửa, Lưu Lăng vốn muốn tranh thủ vào Tây Vực trước, đáng tiếc Hoắc Khứ Bệnh đã đốt cháy rất nhiều dương bàn, khiến đại đội nhân mã của nàng không cách nào trú ở hoang nguyên giữa mùa đông.
Hoắc Khứ Bệnh rút lui rồi, chứng tỏ nhân thủ của hắn cũng không đủ.
Cục diện này ít nhất tới mùa xuân năm sau không có gì thay đổi, mùa đông ngăn cản Hung Nô đi về phía tây, cũng ngăn cản sự truy kích của Vệ Thanh.
Bởi nhiều loại nhân tố như thế, Lưu Lăng hạ lệnh nghỉ ngơi chỉnh đón ở Âm Sơn.
........ .........