Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 976 - Q6 - Chương 123: Trí Tuệ Của Lưu Lăng! (1)

Q6 - Chương 123: Trí tuệ của Lưu Lăng! (1) Q6 - Chương 123: Trí tuệ của Lưu Lăng! (1)

Lúc này Tạ Ninh bị người ta treo lên trong lều, ngồi trước mặt hắn là Thứ vương Triệu Tín.

“ Ngươi đúng là nhi tử của Tạ Trường Xuyên?” Triệu Tín không tin vào lúc này lại có người Hán tới quy thuận mình, nếu không phải vì toàn quân bị diệt, sợ bị hoàng đế chém đầu, hắn cũng không muốn quay lại Hung Nô:

Từng chứng kiến sự phồn hoa ở đất Hán, giờ hắn sống mỗi ngày dài như cả năm.

Tạ Ninh chua chát nói:” Đừng xỉ nhục ta, ngươi lại không phải là không biết ta.”

“ Chỉ nhìn thấy hai lần, một lần là ngươi phong hầu trước mặt hoàng đế, một lần duyệt binh ở giáo trường, khi đó ngươi tinh thần ngời ngời theo sau Hoắc Khứ Bệnh, sao lại tới mức này?”

Tạ Ninh cúi gằm mặt:” Nếu cha ngươi bị chém ngang lưng, người nhà của ngươi đưa lên Hoành Đảo, ngươi bị đưa tới Dương Quan làm một tên lính trông coi phong hỏa đài thì ngươi cũng không khá hơn ta đâu.”

“ Ta biết chuyện Tạ thị, ngươi quy thuận Hung Nô, ta cũng không hoài nghi, nhưng sao ngươi tìm được doanh trại của ta?”

“ Ta tìm thấy doanh trại của Hoắc Khứ Bệnh sau đó theo hắn tìm tới đây.”

“ Hoắc Khứ Bệnh, lại là hắn.”Nhắc tới cái tên này Triệu Tín nghiến răng nghiến lợi:” Sao hắn làm được?”

Tạ Ninh đã bị trói tới chóng cả mặt, miễn cưỡng mở mắt ra:” Ta không biết, ngươi không muốn giết ta thì thả ta xuống đi.”

Triệu Tín vung đao chém đứt thừng trói Tạ Ninh và hai tên gia tướng, nhìn Tạ Ninh đau đớn ngã xuống đất:” Không ngờ vận mệnh khiến chúng ta tới cùng một chỗ, ngươi tin vận mệnh không?”

Tạ Ninh gỡ dây thừng, day huyệt thái dương:” Khỏi phải thăm dò ta, ta chỉ là một người muốn sống thôi, chuyện khác ta không quan tâm nữa.”

Triệu Tín vỗ vai hắn:” Cứ từ từ, nếu ngươi giết vài người Hán, chửi mắng Lưu Triệt, chúng ta sau này là huynh đệ đồng sinh cộng tử, chung hưởng vinh hoa phú quý.”

Tạ Ninh lắc đầu:” Ngươi giết ta đi, chuyện này ta không làm được, nếu ở trên chiến trường, mọi người đều vì sinh tồn, giết ai cũng không sao. Về phần hoàng đế, ta chửi vài câu ý nghĩa gì, ngươi nghĩ ngày cha ta bị chém, cả nhà ta bị đưa đi, ta bị tước bộ hết quan chức, ngươi nghĩ ta chưa chửi à?”

Triệu Tín chậm rãi đứng dậy:” Ngươi làm khó người ta rồi.”

Tạ Ninh nằm luôn ra đất, nhìn Triệu Tín trên đỉnh đầu:” Nếu ngươi không tin ta thì đưa ta tới chỗ Lưu Lăng, có lẽ nàng ấy dám dùng ta.”

“ Đại át thị giờ là nữ vương của Hung Nô, chúng ta tất nhiên sẽ gặp người. Tạ Ninh, chúng ta cảnh ngộ tương đồng, hi vọng sau này chúng ta có thể sóng vai tác chiến. Đi thôi, đi gặp nữ vương của Hung Nô.”

Tạ Ninh cửa mình đứng dậy, vịn vào cột nghi ngơi một lúc mới thoải mái hơn, thấy Triệu Tín đã đợi ngoài lều, loạng choạng đi theo.

...... ........

Trương Khiên viết xong tấu chương, từng chữ đều viết cẩn thận, sau đó đưa Tùy Việt thở dài:” Công công tội gì phải khổ thế?”

Tùy Việt thổi khô tấu chương, đóng dấu lên giao tín sứ:” Hoạn quan số mạng không tốt, không có con cháu tưởng nhớ thờ cúng, mỗ chỉ muốn lưu lại chút tưởng niệm ở nhân thế.”

“ Người như công công, một khi không có lập trường, kết cục không tốt gì đâu.” Trương Khiên cảnh cáo:

“ Đời này mỗ chỉ cần không làm việc bất lợi với bệ hạ, thân là gia nô, một lòng một dạ vì chủ tử, cho dù chủ tử hiểu lầm cũng không hề gì.”

Trương Khiến thấy Tùy Việt tâm chí kiên định lại nhìn Vân Lang:” Chuyện này quân hầu làm đúng, chỉ e là không thích hợp.”

Vân Lang cười thoải mái:” Năm xưa Bác Vọng hầu đi xứ Đại Nguyệt thị, không màng nguy hiểm vẽ bản đồ Tây Vực mang về là đúng hay thích hợp?”

Trương Khiên trầm mặc hồi lâu thở dài:” Lão phu già rồi, không còn dám mạo hiểm nữa, không nói thì hơn.”

Đúng lúc này Lý Lăng từ ngoài vội vàng chạy vào:” Khởi bẩm tướng quân, Triệu Phá Nô dẫn đại quân về, đang ở ngoài Dương Quan đợi tướng quân điểm binh nhập thành.”

Vân Lang nghe thấy là Triệu Phá Nô dẫn quân về mà không phải Lý Cảm hay Hoắc Khứ Bệnh thì chạy ngay khỏi lều, nhảy lên ngựa tức tốc phóng tới tường thành.

Trời đổ tuyết lất phất, đất vàng bị tuyết nhuộm trắng, trong thế giới trắng đó, sắc cờ đỏ và khải giáp đen cực kỳ bắt mắt.

Triệu Phá Nô nhìn thấy cờ soái của Vân Lang, xuống ngựa hô lớn:” Tiền tướng quân Triệu Phá Nô dưới trước Phiêu Kỵ đại tướng quân báo danh nhập thành.”

Vân Lang nhìn qua lực lượng Triệu Phá Nô dẫn về phải tới bảy tám phần, mỗi chữ phát ra còn lạnh hơn băng tuyết:” Cho phép nhập thành, báo danh từng khúc một.”

Đông Phương Sóc đảm nhận vai tró thư ký trong quân, lấy danh sách xương tên từng phiên hiệu mỗi khúc, cho nhập thành.

Triệu Phá Nô vào thành trước, lên tường thành, nhìn bộ mặt âm trầm của Vân Lang, nhất thời không nói được lời nào, lòng kêu khổ không thôi.

Vân Lang chỉ mặt chửi:” Ngươi cứ thế vứt lại chủ soái mà về à?”

Triệu Phá Nô hoảng sợ quỳ một chân xuống:” Đại tướng quân có lệnh, mạt tướng không dám không tuân.”

Mấy năm qua Vân Lang quyền cao uy lớn, không còn như năm xưa ở Bạch Đăng Sơn cả đám có thể tùy ý nói cười rồi, đừng nói Triệu Phá Nô, cả Lý Cảm ở trước mặt Vân Lang cũng phải chú ý lời ăn tiếng nói.

Vân Lang không nói không rằng, đứng đó nhìn đại quân lần lượt vào thành, đợi khi cổng thành đóng lại mới buông một tiếng thở dài:” Ta sao không biết tính Khứ Bệnh, không nên trách ngươi mới phải. Đứng lên đi, đưa thương binh tới quân y, mai ta sẽ giết cừu khao thưởng ba quân.”

Triệu Phá Nô đứng dậy chắp tay:” Đa tạ Vệ tướng quân ban thưởng.”

“ Bố trí doanh trại xong tới phòng ta uống rượu.”

Triệu Phá Nô gật mạnh đầu đi nhanh.

Vân Lang nhìn ra hoang nguyên bao la ngoài thành, chỉ có tuyết trắng vẫn rơi lất phất, không thấy bóng người về, khẽ thở dài.

Hai vạn người vào Dương Quan, tòa thành vốn không lớn tức thì bị người ngựa lấp chật kín.

Nhà cửa hiểu nhiên không đủ, nhưng trước đó Vân Lang sai người đào rất nhiều hầm, mỗi hầm đủ không gian cho một đội trăm người.

Đáng lẽ Vân Lang còn muốn những người này ở ngoài thành mười lăm ngày xác nhận không mang theo bệnh dịch mới cho vào thành. Có điều tuyết rơi rồi, cách ly quân tốt bên ngoài là vô nhân đạo, ảnh hưởng lòng quân, đành bỏ nguyên tắc.

Trời lạnh chẳng có gì khiến người ta vui mừng hơn được uống bát canh nóng nổi lềnh phềnh mỡ cừu.

Liên tục ăn bột rang với thịt khô năm tháng rồi, trở về có bát cơm nóng, không ai muốn buông ta.

Quân tốt tuy khổ cực, nhưng chiến ý không giảm, vừa ăn uống vừa đàm luận tính toán quân công thu được trong lần xuất chinh này. Ở Quan Trung, quân công là chủ đề vĩnh viễn.

Vân Lang thở dài, lần này e né tránh Hung Nô, danh tiếng trong quân có lẽ cũng tổn hại.

….. …..

“ Phố chợ Trường An vẫn phồn hoa chứ?” Lưu Lăng ngồi lún sâu trong đống da thú, khóe mắt lấp lánh ánh lệ:

Tạ Ninh cúi đầu không dám nhìn:” Càng hơn xưa bội phần, nhất là tới tiết Thượng Nguyên, chợ mở tới khuya, đăng hỏa huy hoàng như ban ngày.”

“ Có phụ nhân nhảy múa không?”

“ Có, nhưng đa phần là Hồ cơ, vũ cơ Quy Tư tới đất Hán dùng vũ đạo tấu nhạc kiếm sống, cứ tối tới là trong thành ca vũ bất tuyệt, càng có dũng sĩ Đại Tần chiến đấu giúp vui, làm người ta không nỡ ngủ, sợ phí thời gian.”

“ Vân thị vẫn làm bánh trôi vào ngày Thượng Nguyên chứ?”

“ Nay không chỉ Vân thị làm bánh trôi, phong tục đã lan cả Quan Trung, phàm là nhà dư dả, đều ăn bánh bột nhào đường này coi là thú vui.”

“ Thật làm người ta nhớ nhung.” Lưu Lăng như người mất hồn lẩm bẩm:” Năm xưa ta ở Vân thị, thích nhất ngày lễ treo đèn lồng đỏ, cả Vân thị thành thế giới đỏ rực, làm đám phó phụ xấu xí cũng được ánh đèn làm xinh đẹp hơn vài phần, bất tri bất giác đã tám năm trôi qua.”

Bình Luận (0)
Comment