Tạ Ninh đánh bạo ngẩng đầu nhìn Lưu Lang với ánh mắt không hiểu, thấy nàng chìm sâu vào trong hồi ức đành kiên nhẫn chờ đợi.
“ Phụ thân ngươi bị chém ngang lưng?” Giọng Lưu Lăng đột ngột vang lên, lạnh lùng như biến thành người khác:
Tạ Ninh vội cúi đầu đáp:” Gia phụ bị kẻ gian hãm hại.”
Lưu Lăng cười lớn:” Nếu phụ thân ngươi mà làm những chuyện như thế ở Hung Nô thì hình phạt duy nhất cho ông ta là ngũ mã phân thây, ngươi nghĩ phạm tội ở Đại Hán thì sang Hung Nô không phải sao?”
Tạ Ninh quỳ gối:” Tộc nhân Tạ thị ở Hoành Đảo e đã tử thương gần hết, chỉ còn lại Tạ Ninh sống tạm qua ngày, xin công chúa cho Tạ thị một con đường sống. Tạ Ninh lấy mạng báo đáp.”
Có lẽ là hai chữ công chúa làm Lưu Lăng động lòng, ánh mắt hòa hoãn hơn, vuốt ve con ly miêu trong lòng:” Tạ Ninh, ngươi biết ăn nói lắm, ta không có lý do nào hoài nghi thành ý quy thuận Hung Nô của ngươi, vậy ngươi muốn chức vị gì?”
Tạ Ninh thầm thở phào, cho rằng bước đầu như thế là qua rồi, chắp tay đáp:” Thần không dám hi vọng xa vời, chỉ mong có chỗ an thân lập mệnh.”
Lưu Lăng “ồ” một tiếng:” Vậy là ngươi không muốn báo thù sao?”
Tạ Ninh cười thảm:” Không dám nghĩ tới, gia phụ lâm chung có nói, thần phải sống, không để hương hỏa Tạ thị bị đoạn tuyệt.”
Lưu Lăng khẽ thở dài:” Chẳng lẽ Lưu Triệt đã cường đại tới mức làm người ta không dám oán hận rồi hay sao? Tạ Ninh, ngươi nghĩ Hung Nô có khả năng đánh bại Đại Hán không?”
“ Tuyệt đối không thể.”
Lưu Lăng không ngờ Tạ Ninh lại trả lời dứt khoát như vậy:” Vì sao?”
Tạ Ninh nghiêm túc đáp:” Nếu nói mười năm trước Hung Nô còn có thể tương tranh với Đại Hán, nhưng bây giờ quốc lực Đại Hán đã cường thịnh hơn khi đó bội phần, còn Hung Nô đã sa sút nhiều. Lần này hoàng đế phái ba lộ đại quân xuất chinh, gần như dùng hết binh lực có thể điều động trong nước, bách tính không thấy thế là khổ, còn mong đợi đại quân chiến thắng trở về.”
“ Cho dù là thế cung ứng cho quân lương của đại quân vẻn vẹn chỉ dùng một vùng Thượng Lâm Uyển, nói cách khác, lần này công chúa mới chỉ tác chiến với Thượng Lâm Uyển chưa phải là toàn bộ nước Hán. Cho dù công chúa có thể xuất kỳ binh, giết hết quân Hán ở nơi này, Hung Nô e cũng là cung cứng hết đà phải nghỉ ngơi dưỡng sức vài năm. Còn Đại Hán dù toàn quân bị diệt, cho hoàng đế vài năm sẽ lại tổ chức được một đại quân tương tự, xin công chúa minh xét.”
“ Nói trúng trọng điểm rồi, xem ra chí ít thì ngươi tới đây không phải hại Hung Nô ta.” Lưu Lăng dù biết câu trả lời, song không khỏi thất vọng:” Luận quốc kế dân sinh, Hung Nô thực sự không bằng được nước Hán, bò dê nuôi dưỡng không dễ, mục nhân dù ăn gió nằm tuyết cả năm cũng không đủ no, nói gì tới phát triển. Ở lại phương bắc càng lâu thì chênh lệnh càng lớn.”
“ Tạ Ninh, ta biết với bản lĩnh của ngươi mà đối trận với Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh thì kết cục là tử chiến sa trường. Không bằng đi đối phó với các nước Tây Vực, ta giao quân cho ngươi, chỉ là ngươi còn đủ tự tin dẫn quân tác chiến không?”
Ta Ninh vẻ mặt vô cùng phức tạp:” Công chúa tin tưởng thần thế sao? Chẳng lẽ không sợ thần là gian tế?”
“ Ngươi có phải là gian tế hay không không quan trọng, phụ thân ngươi bị Lưu Triệt giết, tộc nhân ngươi bị đưa lên Hoành Đảo, đó không phải chốn cho người sống, ngay lúc này đây phụ nhân Tạ thị đang vì miếng ăn sẽ phải làm xướng kỹ mua vui, nam tử vì miếng ăn mà làm chuyện đê tiện nhất, đó là sự thật, ta không tin trong lòng ngươi không có oán hận.” Lưu Lăng giọng nhẹ nhàng đầy ma lực:” Dù ngươi lập công thì sao nào, thù hận của ngươi và Lưu Triệt không thể hóa giải, đời này ngươi không thể được trọng dụng, nhi tử ngươi cũng thế, Tạ thị muốn quật khởi phải thêm vài ba đời nữa.”
“ Vậy thì sao không đi theo ta, ta đã chán đấu tranh với Lưu Triệt rồi, hắn là con dã thú quyền lực, đấu tranh với hắn sẽ chẳng bao giờ kết thúc được. Không bằng chúng ta ra ngoại vực, xem xem thế giới bên ngoài, thế giới này rất lớn, chỉ cần chúng ta chịu đi sẽ kiếm được đường sống.”
“ Quên gia quyến của ngươi ở Vân thị đi, ta sẽ an bài ngươi bị ta giết để che mắt người Hán, với tính cách Vân Lang sẽ không bạc đãi ngươi, còn ngươi theo ta đi phương xa, khai sáng thế giới của chúng ta, đó không phải chuyện hảo nam nhi nên làm sao?”
Con ngươi Tạ Ninh co lại, hắn hiểu rồi hắn không phải người cùng cấp bậc với Vân Lang, Lưu Lăng. Trước đó không lâu một lời hứa của Vân Lang làm hắn kích động làm hắn nhìn thấy hi vọng không sợ cái chết, giờ Lưu Lăng lại cho hắn một lời hứa khác, khiến hắn khơi dậy hào khí thiếu thời, không muốn chết nữa.
Nếu mình chết, còn quyên mình vì nước, gia quyến không lo mang tội, nhi tử sẽ được tiếp nhận, dù không thể hiển quý, nhưng theo Vân Lang, phú quý sẽ được đảm bảo, Tạ Ninh thực sự bị Lưu Lăng làm động lòng.
Chỉ là mưu kế của Lưu Lăng có thể qua mắt được Vân Lang không?
Thoáng giật mình, bất giác hắn bị Lưu Lăng thuyết phục, thầm nói bản thân phải kiên định, nhưng Tạ Ninh lòng đã rối bời.
…… ……
Hoắc Khứ Bệnh đội tuyết trở về, Vân Lang nấu một nồi xương lợn hoan nghênh hắn.
Chẳng hiểu sao Hoắc Khứ Bệnh không thích ăn thịt trâu thịt dê, tên này chẳng hề giống người Hán gì cả, một nồi thịt lợn có béo có gầy dính vào miếng xương lớn rất phù hợp với khẩu vị của hắn.
Hoắc Khứ Bệnh không ăn rau, cái này cũng khác biệt với người Hán, nguồn vitamin của hắn tới hoàn toàn từ trà.
Thói quen ăn uống của hắn cực kỳ giống Hung Nô.
Khi ăn uống Hoắc Khứ Bệnh không thích nói chuyện, thế là Vân Lang, Tùy Việt mỗi người một khúc xương ngồi gặm cùng hắn, hai người họ ăn chả là bao chủ yếu vào bụng Hoắc Khứ Bệnh.
“ Hắn ăn một bữa bằng ta ăn ba ngày.” Vân Lang thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tùy Việt thì giải thích:
Tùy Việt gật đầu, thời đó ăn nhiều đại biểu của sự dũng mãnh.
“ Người Hung Nô ở trong Âm Sơn, xem ra là chuẩn bị trú đông ở đó, có lẽ Lưu Lăng khả năng cũng ở trong đó, ngoài ra Tạ Ninh vào núi rồi.” Hoắc Khứ Bệnh ăn xong lau tay qua loa, gặp ánh mắt Vân Lang thở dài cho tay vào chậu nước chuẩn bị sẵn, vừa rửa tay vừa nói, tên này càng ngày nói chuyện càng vắn tắt:
Chuyện Tạ Ninh chẳng có gì để nói, vấn đề là Lưu Lăng đã phát hiện Hoắc Khứ Bệnh vì sao không phát sinh chiến sự mới làm người ta quan tâm.
“ Đại tướng quân chỉ có thân binh bản bộ, Lưu Lăng có chục vạn tướng sĩ, vì sao không thừa cơ tấn công?” Tùy Việt thấy mình có lý do để hỏi cho rõ:
“ Chẳng có gì lạ, sau lưng ta là hoang nguyên bao la, bộ hạ ta một người ba ngựa, số ít Hung Nô xông ra thì ta giết hết, còn bọn chúng ra nhiều thì ta chạy, đợi tiên phong của chúng tách rời đại quân thì ta quay lại giết. Thế nào chúng cũng thiệt nên người ta không ra mà ta cũng không ngốc xông vào. Trời bắt đầu đổ tuyết, ta không thể ở lại đồng hoang lâu, nên dẫn quân về, chiến sự năm nay đã kết thúc rồi.” Vì biết câu này sẽ báo cho hoàng đế nên Hoắc Khứ Bệnh trả lời dài hơn bình thường, nếu chỉ lấy thân phận trưởng sử mà hỏi, có khí bị hắn ném khúc xương vào mặt:
Tùy Việt lấy bút mực ra, ghi ngay những lời vừa rồi của Hoắc Khứ Bệnh lại, sau đó biết điều chắp tay rời đi.