Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 978 - Q6 - Chương 125: Nằm Mơ Giết Người.

Q6 - Chương 125: Nằm mơ giết người. Q6 - Chương 125: Nằm mơ giết người.

Vân Lang vỗ tay, Tô Trĩ đeo khẩu trang dẫn bốn Khương phụ mặc áo gai bê khay vỗ đi vào.

Nhìn cảnh này Hoắc Khứ Bệnh không giữ được cái mặt người chết vô cảm nữa, đau khổ nói:” Lại kiểm tra à, hay ngươi kiểm tra cho ta đi.”

Vân Lang nghiêm túc gật đầu:” Ở phương diện này Tiểu Trĩ tài nghệ cao hơn ta, tất nhiên do muội ấy làm.”

Hoắc Khú Bệnh chủ động khai:” Ta không uống nước lã.”

“ Ta biết.”

“ Vậy mà vẫn kiểm tra?”

“ Cần phải kiểm tra.” Thái độ của Vân Lang hết sức kiên quyết:

Thịt đã ở trên thớt rồi thì đành để người ta giết mổ thôi, Hoắc Khứ Bệnh thở dài cởi hết y phục chỉ còn cái quần cộc nằm úp trên giường gấm.

“ Nằm quay lại, có gì mà xấu hổ, không phải lần đầu.”

Câu này may là Tô Trĩ nói chứ nếu là người khác sớm bị Hoắc Khứ Bệnh đá chết rồi, dù thế cổ họng hắn vẫn phát ra tiếng gầm gừ như Đại Vương chuẩn bị gầm lớn, hắn thấy bị xúc phạm ghê gớm.

Tô Trĩ chẳng sợ, bóp miệng hắn cầm một cái que bông ngoáy trong miệng hắn hồi lâu, cẩn thận cho vào bình ngọc ngâm trong nước ấm.

Khương phụ kia lập tức bê đi, đây là công tác nguy hiểm cần làm dưới hầm.

Trong sự thấp thỏm của Hoắc Khứ Bệnh, Tô Trĩ bắt mạch, kiểm tra da, cả lòng bàn chân không bỏ qua, còn chỗ bên trong quần cộc do hai Khương phụ hoàn thành, sau đó một người nữa dùng thứ nước khó chịu lau khắp toàn thân hắn.

“ Xem ra rất khỏe mạnh, tiếp theo xem nuôi vi khẩn thế nào, nếu so sành không khớp là an toàn.” Tô Trĩ lạnh lùng nói kết quả chuẩn đoán xong rồi đi luôn:

Hoắc Khứ Bệnh mặc quần áo vào, hắn rất muốn chửi một câu, nhưng còn lời khó nghe nào mà hắn chưa nói đâu, kết quả bao năm qua vẫn thế à? Vân Lang cứ làm theo ý của y, đành nuốt hận vào trong.

“ Hứa Mạc Phụ nói ngươi chỉ sống được tới 23 tuổi.”

Hoắc Khứ Bệnh trừng mắt:” Chẳng lẽ ý ngươi là ta uống nước lã rồi bị chết sặc à?”

“ Hứa Mạc Phụ vì tiết lộ thiên cơ mà bị trời phạt đấy, nhưng đã là số mệnh, ngươi tránh được một kiếp, chưa chắc tránh được lần sau, nên cần cẩn thận ...” Vân Lang chỉ có cách lấy huyền học ra dọa tên cứng đầu này:

Lý Cảm lấm lét ở cửa lều soái nãy giờ, vừa nãy có Tùy Việt, hắn không có tư cách nào, sau đó là Tô Trĩ tới, hắn không dám vào.

Đợi mãi hai nhân vật đáng sợ đó mới đi, hắn tất nhiên là chạy ngay vào.

Hoắc Khứ Bệnh nhỏ giọng hỏi:” Thế hắn có vấn đề gì không?”

Vân Lang ánh mắt bất thiện:” Trước khi ngươi chết, trong một chuyến đi săn đã bắn chết hắn.”

“ Ngộ thương à?”

“ Không phải ngươi mưu sát hắn, bắn từ sau lưng.”

Vừa rồi có Tùy Việt, ăn chẳng ngon, giờ đều là huynh đệ với nhau, mọi người lại có hứng rồi, Hoắc Khứ Bệnh cầm chén rượu lên chạm cốc với Lý Cảm:” Xin lỗi.”

Lý Cảm ngớ ra, chưa nhớ có bao giờ tên này lại đi nói một câu xin lỗi:” Chúng ta là huynh đệ có gì mà xin lỗi, dù có ta cũng không nhớ.”

Hoắc Khứ Bệnh uống cạn chén rượu đặt mạnh xuống:” Ta nằm mơ, chúng ta đi săn, ta bắn ngươi một phát từ sau lưng, kết quả là ngươi chết.”

Lý Cảm nghe tới đó mới rùng mình:” Đôi khi ta cũng gặp ác mộng, trong mơ hoặc giết người hoặc bị giết, chúng ta cầm quân nhiều năm, khó tránh khỏi lúc nào đó bộc phát ra, vấn đề của ngươi nặng hơn một chút. Xem ra sau này chúng ta đi săn, ta nhất định phải đứng bên cạnh ngươi, không cho ngươi cơ hội mới được.”

Vân Lang và Hoắc Khứ Bệnh cùng cười lớn giơ ngón cái lên, câu này quá đúng rồi.

Ba huynh đệ đã lâu không tụ họp, nói cười vui vẻ, Vân Lang không muốn nói chiến lược mới của y đối phó với Hung Nô, chắc chắn Hoắc Khứ Bệnh sẽ khó tiếp nhận.

Bất tri bất giác Hoắc Khứ Bệnh thành dê đầu đàn của bốn huynh đệ, hắn là thế, rực rỡ như mặt trời, bất kể ai cũng sẽ coi hắn là lão đại.

Nhưng bốn nhà gộp lại nhân khẩu tới hơn hai vạn, Vân Lang sao có thể giao quyền lãnh đạo cho cái tên chỉ biết đánh trận, chuyện khác xử lý toàn theo cảm tính.

Giết sạch Hung Nô thì thống khoái lắm, nhưng sau đó sẽ thế nào?

Hoàng tộc giết công thần dùng muôn vàn thủ đoạn, Hàn Tín, Bành Việt đã lấy mạng chứng minh, khi hết giá trị lợi dụng thì không có gì đảm bảo được gia tộc bình an, dù là A Kiều hay Trường Bình.

Giết Lưu Triệt, không biết bao nhiêu lần Vân Lang phải bóp nát ý nghĩ đó, nếu hắn chết thì hệ thống chính trị, quan niệm đạo đức, lễ pháp nhân gian vừa mới xuất hiện sẽ sụp đổ, từ đó nhân gian không còn lễ pháp nữa, chỉ còn một chân lý, nắm đấm là sức mạnh.

Quan trọng nhất nếu để A Kiều, Trường Bình, Hoắc Khứ Bệnh, Tào Tương chỉ có chút nghi ngờ là y giết người, cục diện khi đó mới là chua xót. Mà những người đó có ai không trí tuệ hơn người, y có thể che mắt cả thế gian sao?

Ngồi trong bóng tối, Vân Lang thở hồng hộc như trâu, mồ hôi đầm đìa, y có thể xem thường hoàng quyền, nhưng thế nhân thì không, thế nên y không thể không bị nó tác động.

Ngồi tận tới khi trời sáng, cầm vò rượu lên súc miệng, ngày mời bắt đầu, hôm nay phải tìm Hoắc Khứ Bệnh nói chuyện rồi.

….. …..

Lưu Triệt hôm nay vô cùng cao hứng, bà cô tổ của hoàng gia cuối cùng đã về, hắn đích thân rời thành mười dặm đón tiếp.

Khi bà cô tổ ăn mặc trang điểm như yêu quái từ trong loan giá được bà già tóc trắng đỡ xuống, dù là Lưu Triệt cũng phải quỳ xuống dùng đại lễ tham bái.

“ Hoàng đế cao lớn nhỉ, quỳ mà cao bằng ta rồi.”

Một bàn tay già nhăn nheo đặt lên đầu Lưu Triệt xoa một cái làm xung quanh toát mồ hôi đành cúi mặt thật thấp coi như không thấy.

Lưu Triệt không phật ý còn nắm lấy tay Hoài Hóa:” Con cháu Lưu thị chúng ta vốn cao lớn, cháu càng cao hơn người khác, hoàng cô nhìn xem con cháu hoàng tộc, nhận ra được bao nhiêu?”

Hoài Hóa hoang mang nhìn quanh, cuối cùng thất vọng lắc đầu:” Ta không nhận ra chúng.”

Lưu Triệt thấy Hoài Hóa rời loan giá quá vội vàng, không khoác áo choàng, cởi áo lông chồn đen của mình khoác lên cho bà:” Vậy hoàng cô có nhận ra cái cầu này không?”

Hoài Hóa tới bên cây liễu cổ thụ bên cầu đưa tay ra sờ, rơi vài giọt nước mắt, năm xưa bà từ biệt mẫu hậu ở nơi này, nắm chặt tay Lưu Triệt hỏi:” A phụ, a mẫu có còn không?”

Cách xưng hô này đã cũ, ở Đại Hán đã lâu không dùng nữa, Lưu Triệt càng thêm kính cẩn:” Đều còn ạ, chỉ sợ chia cách quá lâu, người không còn nhớ rõ nữa.”

Hoài Hóa sờ mái tóc đã bạc:” Ta cũng già rồi, a phụ, a mẫu hẳn là càng già.”

Lưu Triệt khẽ ho một tiếng, Tống Kiều từ trong đám quý phụ đi ra, khéo léo nhận lấy tay Hoài Hóa từ hoàng đế, sờ mạch môn một lúc gật đầu.

Lễ quan cao giọng hô:” Cung nghênh Hoài Hóa công chúa trở về.”

Toàn bộ vương công huân quý, văn võ bách quan đồng loạt khom lưng thi lễ, miệng đồng thanh hô vang, nghênh đón nàng công chúa vì Đại Hán mà hi sinh tất cả.

Tống Kiều làm bạn với Hoài Hóa trên loan giá, đích thân Lưu Triệt đánh xe, chiếc xe lăn bánh trong tiếng trong tiếng chiêng trống rộn ràng.

Thế gian chỉ có chiếc xe ngựa cực lớn này, do tám con ngựa trắng như tuyết kéo đi, từ từ vào thành Trường An.

Đường phố rộng rãi, hai bên bày vô số hương án, có trưởng giả mặc các loại y sam đẹp nhất, dâng món ăn ngon nhất lên loan giá.

Chỉ đi nửa dặm, loan giá bị các loại mỹ thực, mỹ tửu bao vây, có lẽ là lo kinh động tới công chúa, người thành Trường An ra đón tiếp tuy nhiều trừ vài tiếng trẻ con khóc không có âm thanh nào khác.

Ai cũng nhìn thấy Hoài Hóa bám vào cửa sổ tò mò xem náo nhiệt như thiếu nữ lần đầu ra phố đông.

Bình Luận (0)
Comment