Ngoài kia tưng bừng tổ chức lễ đón mừng công chúa trở về, không thua gì đón chào đại quân chiến thắng, khắp nơi là một bầu không khí náo động.
Chỉ có Vân thị xưa nay coi là sôi động hơn nhà khác thì giờ lại rất trầm lắng.
Đại Vương ốm yếu nằm trên sàn, thi thoảng nghe thấy tiếng động lại ngẩng đầu lên nhìn quanh một cái, nhưng chẳng phát hiện ra cái gì khiến mình hứng thú, lại nằm xuống, liếm lông ngắn trên chân.
Vân Âm ôm gối ngồi bên cạnh nói cũng ìu xìu xìu, chẳng có tinh thần.
Con hổ nhỏ khác thì chạy quanh sân, thi thoảng còn nhảy lên chả biết đớp cái gì trong không khí, tựa hồ phát tiết tinh lực dùng mãi không hết.
Hồng Tụ hai tay đặt trước bụng, chẳng nhìn thấy mép váy phiêu động mà đã đi tới trước mặt Vân Âm, tựa hồ lướt trên mặt đất.
Không đợi nàng lên tiếng, Vân Âm cầu xin:” Hôm nay con không muốn học bài.”
Hồng Tụ khẽ thở dài:” Ta cũng không có tâm tư dạy con học, mẫu thân con đâu?”
“ Vào thành rồi ạ, đi đón Hoài Hóa công chúa.” Vân Âm vẫn bộ dạng hết hơi, chợt nhìn thấy Hồng Tụ viết cái gì đó lên cuốn sổ nhỏ thì giận:” Chẳng lẽ mẫu thân con không được ra ngoài?”
Hồng Tụ thong thả nói:
- Dù sao phải ghi rõ ràng, nhà chúng ta đang đóng cửa không tiếp khách, không thể để dính vào thị phi.
Vân Âm học người lớn thở dài:” Cha toàn xuất chinh, A Quang cũng xuất chinh, còn mỗi tên An Thế vô dụng ở nhà.”
Trương An Thế đi ngang qua nghe thấy Vân Âm cố tình nói cho mình nghe, đâm đầu vào cột, rống lên:” Sao ta lại vô dụng?”
Vân Âm khinh bỉ:” Không vô dụng thì đánh đuổi Kim Nhật Đê đi, muội trông thấy hắn vào nhà là bực.”
“ Sư phụ trước khi đi có dặn rồi, không được ngăn cản Kim Nhật Đê tới cầu học.”
Vân Âm lườm hắn một cái, chẳng buồn nói thêm rõ ràng không thèm nghe giải thích.
Trương An Thế vùi đầu vào gáy Đại Vương, thái độ ác liệt của Vân Âm làm hắn cảm thấy đời không còn gì lưu luyến, sớm biết vậy theo sư phụ viễn chinh cho rồi, chiếu cố cả nhà còn khổ hơn cả lên chiến trường chém giết Hung Nô.
Từ khi đại quân đi, thành Trường An giới nghiêm, quân binh quanh thành tựa hồ còn nhiều hơn thường ngày.
Đám cận về hoàng gia chẳng biết từ đâu chui ra mà nhiều như thế, rất nhiều người không rõ lai lịch xuất hiện, hơn nữa còn nắm đại quyền trong tay.
Toàn bộ chuyện mua bán đồ sắt bị Tang Hoằng Dương nghiêm cấm, xưởng luyện sắt của Vân thị không được phép hoạt động, xưởng vàng xưởng bạc bị ti nông tự giám sát chặt chẽ.
Còn về tiền trang càng bị hoàng đế rút đi một khoản tiền lớn, giờ Trương An Thế không lo làm sao cho các khách hàng vay tiền mà rầu rĩ vì những khoản tiền gửi tới hạn thanh toán.
Thiếu đi hỗ trợ từ tiền trang, cảnh tượng tấp nập của Quan Trung biến mất, các công xưởng thường ngày bốc khói nghi ngút nay lưa thưa chẳng còn mấy nhà, nhất là lò gạch đã bị dừng sản xuất rất lâu.
Hồng Tụ hỏi Trương An Thế:” Tiền bạc eo hẹp lắm sao?”
Trương An Thế ngẩng đầu lên:” Đệ tử rút sáu thành tiền từ đất Thục ra, không biết duy trì được bao lâu, sắp tới cuối năm, ngày càng có nhiều người tới lấy tiền, giờ mọi người đang ra sức che dấu tin tức tiền trang thiếu tiền. Đệ tử sợ có kẻ cố ý để lộ ra, sẽ có càng nhiều người tới lấy tiền, khi đó tâm huyết bao năm của sư phụ sẽ trôi theo dòng nước.”
Hồng Tụ trầm ngâm:” Trong nhà còn ít tiền, chừng hai vạn lượng vàng, khi nào khẩn ngươi có thể lấy ra ứng phó.”
Trương An Thế vỗ mạnh đùi một cái:” Nếu bệ hạ không lấy đi nhiều tiền như thế, chúng ta đủ sức ứng phó với bất kỳ nguy cơ nào, tiền trong kho đâu phải của bệ hạ, cũng không phải của chúng ta, mà là của bách tính, không thể vì dùng gấp mà giết gà lấy trứng.”
Hồng Tụ khẽ nhíu mày:” Các tiền trang khác cũng như thế sao?”
Trương An Thế gục đầu xuống:” Lão Hùng gấp tới độ sắp cứa cổ rồi, tới nhà Tang Hoằng Dương khóc một trận, chẳng những không ích gì còn bị người ta ném ra ngoài, về phần Hàn thị khỏi nói, còn muốn vay nhà ta một khoản. Giờ đệ tử nơm nóp lo sợ, người ta mà chen nhau tới lấy tiền là xong.
Hồng Tụ nhìn bộ dạng vô dụng của hắn quát:” Ngẩng đầu lên, Vân thị ta còn chưa tới mức bị chút tiền ép vào tuyệt lộ. Theo ta, đi gặp tế quân.”
Trương An Thế rối rít nói:” Sư nương cho dù nhà có tiền cũng không thể bỏ ra, bệ hạ mà biết sẽ càng lấy đi nhiều, lúc này bệ hạ bất chấp sống chết của tiền trang, chỉ muốn vơ vét bách tính hoàn thành bắc chinh. Tới khi chiến thắng, bệ hạ sẽ là quân chủ thánh minh, còn chúng ta thành sâu mọt chiếm đoạt tiền tài của bách tính, gia chủ Thân Đồ gia đã chuẩn bị đợi quan phủ kéo đi chặt đầu làm dê thế tội rồi.”
Hồng Tụ cười lạnh:” Tiền này bệ hạ không dám cướp đâu.”
“ Sư nương nói tiền của Trường Môn cung à?” Trương An Thế chẳng có tinh thần hơn được chút nào:” Nơi đó cũng bị bệ hạ vơ vét sạch rồi, tiền của Trường Môn cung thì bệ hàng càng không khách khí đâu.”
“ Ổn định lại tinh thần của ngươi đi đã.”
Hồng Tụ nói xong đi trước, Trương An Thế đành đi theo, chuyện này xử lý không xong sẽ rất phiền.
Tống Kiều tay cầm chén trà tinh xảo, ngồi xem Vân Triết viết chữ.
Đứa bé này tâm tính bất định, mông như có đinh, ngồi không yên nổi một khắc, không giống như đệ đệ Vân Động, chỉ cần cho vào cũi, ngậm cái núm vụ giả là nó cò thể nghịch bàn chân suốt cả ngày.
Vân Triết liếc ngang liếc dọc, thấy mẫu thân tới kiểm tra, cuống lên nhỏ mực xuống giấy trắng.
“ Hoảng cái gì, phải học cha con, Thái Sơn sụp xuống cũng không đổi sắc mới là người làm học vấn.” Tống Kiều vừa mắng xong thì nghe thấy tiếng Vân Nhạc khóc, bỏ chén trà xuống, đi tới bế lên vỗ vỗ trong lòng nó mới chịu yên.
Khi Trương An Thế theo Hồng Tụ đi vào, vấp chân một cái suýt ngã, Tống Kiều nhíu mày:” Tiểu sư đệ của ngươi còn nhỏ, tâm tính chưa ổn định đã đành, ngươi cũng thế sao?”
Trương An Thế nhìn Tống Kiều tiếp tục giám sát Vân Triết viết chữ, lại nhìn Hồng Tụ đón lấy Vân Nhạc đứng bên cửa sổ rung rung cho con bé ngắm cảnh, hít sâu dần dần thở ra ổn định lại tinh thân, tới bên Vân Động, nắm lấy bàn chân tiểu sư đề chơi đùa.
Các sư nương còn không sợ, đường đường là nam tử hán mà cuống lên không phải mất mặt quá sao? Chỉ là nghĩ không ra, sao các sư nương lại trấn định như vậy, rốt cuộc là dựa vào cái gì, mình đường đường nam tử đại trượng còn tự nhân thông minh tài chí, chẳng lẽ lại không bằng phụ nhân ….
Vừa nghĩ tới đó Trương An Thế há hốc mồm, quả nhiên là không bằng, không sao bằng được, trong lòng tức thì thực sự yên tâm rời, toét miệng ra cười với Vân Động, Vân Động bộ dạng Thái Sơn sụp xuống không biến sắc, chẳng thèm để ý.