Trong nội đình, Tang Hoàng Dương phê duyệt xong một bản tấu chương vươn mình một cái, nhìn cột băng từ trên mái hiên buông xuống, mở luôn cửa sổ, cảnh tuyết trắng đập vào mắt.
Mấy năm qua chỗ thất bại nhất của hắn là không nghiên cứu được thấu triệt tiền trang là gì, khiến cho đám tiền gia lợi dụng sơ hở cùng càng tiền gia kiếm khẳm.
Cái thứ tiền lúc quốc lực phần đông nghèo khó thì tác dụng của nó không bắt mắt, đợi khi quốc gia trải qua trăm năm phát triển tích lũy, tác dụng điều tiết kinh tế của nó hiện ra rõ ràng, hắn mới sực tỉnh thứ này chỉ có thể do quốc gia nắm giữ, phải do quốc gia nắm giữ.
Trong cái nghề này thì kẻ đáng ghét nhất là Vân thị, tự đúc tiền, phát hành tiền, sau đó dùng tiền trang thu hồi về, mỗi lần nghĩ tới nếu Vân thị mưu đồ bất lương gây ra hậu quả gì, Tang Hoằng Dương cả đêm không ngủ.
Lần này Tang Hoằng Dương mượn danh nghĩa hoàng đế bắc chinh cần huy động tiền tài, chỉ trong một đêm rút hết phân ngạch cùng quyền lực của hoàng đế ra khỏi tiền trang.
Để lại một cái tiền trang trống rỗng, khiến đám tiền gia kêu trời không thấu, gọi đất không linh.
Hoàng gia đã rút rồi, giờ dân gian có chấn động cũng không liên quan gì tới hoàng gia nữa, đợi đám tiền trang đó không trả được tiền cho bách tính, hắn có cớ chặt đầu bán gia sản của chúng, bồi thường bách tính.
Sau đó hoàng gia đứng ra đảm bảo, lập một cái tiền trang mới, quét sạch tiền trang thiên hạ.
Hàn thị, Hùng thị đã phá sản tới nơi, chỉ Vân thị còn có khả năng sống sót.
Nghĩ tới đó hắn lại thấy tiếc, hai năm trước Trương An Thế đã rút khỏi tiền trang, thay vào đó là một đại hộ sa sút Thân Đồ Lương, giờ Vân thị tiền trang cũng đổi tên thành Phú Quý tiền trang, ít nhất thì nhìn từ pháp luật chẳng liên quan gì tới Vân thị.
Hắn tin rằng, nếu tra xét Vân thị, triều đình sẽ thu hoạch được khoản tiền không sao tưởng tượng được.
Mộng tưởng tà ác đó không biết sinh ra trong lòng hắn bao lâu rồi, tóm lại nếu đời này mà không thể tra xét Vân thị thì hắn thấy cuộc đời mình chưa trọn vẹn.
Có lẽ vì ghen tỵ, hắn tự coi mình là cao thủ trong nghề, vậy mà tận mắt nhìn Vân thị quật khởi trước mặt, giàu có vượt xa những gì hắn tưởng tượng. Có lẽ vì không chịu được cách sống nhàn nhã ung dung của đám người Vân thị hoàn toàn khác xung quanh, hắn cực kỳ muốn ngủ trong phòng của Vân Lang …. Chỉ là hắn không dám đụng vào Vân thị.
Vân Lang đang lúc quyền thế cực thịnh, đụng chạm vào y là tai họa, lúc đó Tang thị hắn chẳng khá hơn Hoàng thị đất thục năm xưa.
Nhưng Vân thị phất lên quá nhanh, như đun mỡ trên chảo nóng, Tang Hoằng Dương thấy mấy nhà như vậy rồi, hiện giờ không thấy mấy nhà đó nữa.
Hắn cho rằng mình sẽ đợi được tới lúc xét nhà Vân Lang.
Một chủ bạ già râu dê tóc hoa râm ôm một đống sổ sách vội vàng đi vào, đặt lên bàn Tang Hoàng Dương khom người nói:” Đại phu, làm rõ sổ sách mấy tiền trang rồi.”
Đây là người đã theo hắn mười năm, xưa nay luôn phối hợp ăn ý, Tang Hoằng Dương đóng cửa sổ lại:” Bọn chúng còi có thể xoay chuyển tình thế không?”
“ Đã rút sáu mươi vạn lượng hoàng kim, ít nhất là tám thành, nếu chúng còn xoay chuyển được tình thế, hạ quan móc mắt ra.” Chủ bạ có phần khoe khoang:
Chuyện này đã trong tính toán, Tang Hoằng Dương gật gù:” Còn Vân thị tiền trang?”
Chủ bạ chắp tay:” Hạ quan chỉ biết tới Phú Quý tiền trang, không biết Vân thị tiền trang.”
Tang Hoằng Dương cười nhạt:” Hừ, ngươi sợ à?”
“ Hạ quan cho rằng đại phu cũng nên sợ.” Chủ bạ tới gần Tang Hoằng Dương thì thầm bên tai:” Nếu tin cái tin kho bạc tiền trang trống rống mà do ngài truyền đi, ngài sẽ thành tử địch của Vĩnh An hầu, Quan Quân hầu, Bình Dương hầu, xin đại phu cân nhắc.”
Tang Hoắc Dương giật mình, thấy mình có chút tự đại rồi, trầm tư vì gia chủ mấy nhà đó không có nhà, gần đây mọi chuyện làm quá thuận lợi, khiến hắn suýt nữa thì quên, thân phận nội đình của hắn không đủ chống lại những người đó, nhất là khi đại quân chiến thắng trở về.
Chủ bạ thấy Tang Hoằng Dương vẫn còn suy tính, chuyện này một khi vỡ lở hoàng đế không nhận, đại phu không nhận, khi đó cần một cái đầu làm thế tội, ai thích hợp nhất? Vội quỳ xuống:
“ Gần đây hạ quan bệnh cũ tái phát, xin đại phu cho hạ quan từ chức về quê dưỡng bệnh.”
Tang Hoằng Dương liếc nhìn chủ bạ một cái, khẽ gật đầu:” Được, bản quan phê chuẩn, về rồi dưỡng bệnh cho tốt, chớ nhiều lời.”
Chủ bạ như được đại xá, liên tục khấu đầu:” Hạ quan nhất định giữ kín như bưng, không tiết lộ nửa chữ.”
“ Vậy dọn đồ đi, ngươi cũng có tuổi rồi, về với con cháu, sớm ngày thoát khỏi phiền não cũng tốt.”
Chủ bạ tạ ơn mãi, cẩn thận dọn dẹp sổ sách đi nhanh khỏi phòng làm việc.
“ Giết ông ta ngay, nguyên nhân chết do bệnh.” Tang Hoằng Dương nói với vệ sĩ đứng góc phòng, ngồi xuống ghế da khép mắt lại:” Tiền chủ bạ, ngươi làm việc ở nội định cũng đã lâu, sao còn đưa ra yêu cầu quá đáng như thế, tự tìm đường chết đừng trách ai.”
Tiền chủ bạ sợ là tất nhiên, Tang Hoằng Dương hắn không thể tránh, sách lược đã đặt ra phải chấp hành, đắc tội với ai cũng không phải là chuyện hắn có thể khống chế.
Không lâu sau có tin Tiền chủ bạ xảy chân rơi xuống ao, sau đó tên vệ sĩ thản nhiên như không đi vào góc tường đứng như không có chuyện gì xảy ra.
Tang Hoằng Dương ngồi thẳng lên, chuẩn bị xem sổ sách, đột nghiên nghe bên ngoài loáng thoáng có tư lại nói là người thái tử phái tới, tay vươn ra dừng lại trên không, một mưu kế tích tắc xẹt qua đầu.
Mặt hiện lên nụ cười, mở sổ kiểm tra thật kỹ, chuyện này không cho phép có chút sai sót nào.
….. …….
“ Trong thâm cung không biết bao nhiều khó tin, trong đó thần kỳ nhất là chuyện Quách xá nhân và mẫu thân của hắn, chuyện phải kể từ lúc bệ hạ còn nhỏ. Nghe nói bệ hạ ăn rất khỏe, mỗi ngày bú hơn mười lần. Bệ hạ có rất nhiều nhũ mẫu, những người này bỏ con mình, tới nuôi hoàng tử, phải biết khi đó trẻ không có sữa mẹ, rất dễ chết yểu.”
“ Trong tất cả nhũ mẫu, có một người được bệ hạ rất yêu thích, sau khi trưởng thành vẫn rất quyến luyến nhũ mẫu, mỗi tháng đều triệu vào cung hai lần. Ông trời có mắt, người hi sinh sẽ có báo đáp, hoàng đế không chỉ thưởng cho nhiều lụa là, còn có cả sơn hào hải vị.”
“ Một ngày nhũ nương đó tiến cung dâng thư cho hoàng đế, nói ở đâu đó có mảnh ruộng hoang, bệ hạ ban mảnh đất cho nhũ mẫu đó. Lòng tham con người vô cùng, có một lần tới lần hai, lần thứ ba, rồi bệ hạ thậm chí cho phép xe ngựa của nhũ mẫu đi giữa đường lớn, gặp cửu khanh cũng không phải tránh.”
“ Nhũ mẫu đó càng thêm ngang ngược, ngay cả chuyện cướp áo của người đi đường cũng dám làm, khiến ngự sử đàn hặc, hi vọng bệ hạ trừng phạt bà ta, tránh bà ta họa hại Trường An, tổn hại thanh danh hoàng đế. Bệ hạ đồng ý, gọi nhũ mẫu vào cung chuẩn bị trách mắng, không ngờ nhũ mẫu vừa tới cửa địa điện, Quách xá nhân mắng ‘bà thật ngu ngốc, bệ hạ đã trưởng thành, còn cần gì tới sữa bà để sống nữa’. Câu này nói ra, bệ hạ niệm tình cũ bi thương không thôi, cho Quách xá nhân và mẫu thân sống trong cung Kiến Lương, còn vị ngự sự bị biếm quan đi đầy.”
A Kiều thong thả kể một câu chuyện làm Trương An Thế phẫn nộ nhướng mày.
“ Chính tên Quách xá nhân này khi uống rượu yến tiệc với thái tử, nói với khách khứa, nay Phú Quý tiền trang đã trống rỗng rồi, phàm nhà nào có tiền thì mau đi lấy đi, nếu không mất trắng.”
Trương An Thế vái một cái thật sâu:” Hôm nay có người tới tiền trang thăm dò, mai ắt chen lấn tới đổi tiền, học sinh đi xử trí ngay.”