A Kiều thở dài:” Bệ hạ muốn ứng phó đại quân bắc chinh, còn phải chiếu cố dân tình, lúc khó khăn đành lấy tiền trang ra làm lá chắn. An Thế, nếu đã là ý tứ của bệ hạ, vậy thì thuận theo tự nhiên đi, cứu e không hay. Tên Thân Đồ Lương đó không phải là ma thế mạng mà sư phụ ngươi tìm sao, ngươi tiền đồ rộng lớn, phải để lại ấn tượng tốt với bệ hạ. Còn về phần làm sụp đỗ tiền trang thì ngươi không cần quản, thiên hạ là của bệ hạ, muốn phá thế nào, không ai cản được.”
Trương An Thế đứng dậy đáp:” Quý nhân có điều chưa biết rồi, tiền trang không có tiền trả cho bách tính, hậu quả vô cùng đáng sợ, ngoài chợ đột nhiên thiếu tiền sẽ gây ra cảnh tiền đắt mà hàng rẻ, lúc đó bệ hạ mang tiền ra mua hàng với giá rẻ, đợi tiêu hết tiền, ngang với việc bệ hạ vơ vét bách tính sáu mươi vạn lượng hoàng kim.”
“ Sáu mươi vạn lượng hoàng kim ngang với thuế má một năm, điều này bằng với ít nhất là thu thêm thuế của bách tính một lần nữa. Nơi nào thương nghiệp càng phồn thịnh thì đả kích càng lớn, đặc biệt là Phú Quý Thành.”
“ Quý nhân, tiền trang là công cụ tốt điều tiết thu nhập quốc triều, cân bằng tiền tệ, bệ hạ làm thế khác gì lợi dụng lòng tin bách tính, làm chuyện giết gà lấy trứng? Vì sao lại thế?”
“ Tiền trang thành lập nên dựa vào chữ tín, tín nghĩa chỉ có thể lập, không thể phá, một khi đã mất đi không thể lập lại tiền trang nữa. Cho dù bệ hạ có ra mặt cũng không ích gì, thậm chí lòng dân bệ hạ khó khăn lắm cũng gây dựng được cũng tốt thất hết, rốt cuộc vì sao?”
A Kiều cười khẽ:” Xót tiền à?”
Trương An Thế lắc đầu:” Sư môn học sinh ít coi trọng nhất là tiền, học sinh chỉ tiếc cho tâm huyết bao năm của sư phụ hủy trong sớm tối.”
A Kiều cười càng lớn, lấy một trái quả ném vào đầu Trương An Thế đang đau lòng sắp rơi lệ, nhìn thế nào cũng giống diễn kịch:” Sư phụ ngươi là yêu quái ngàn năm, nếu thực sự là thứ mà y dốc tâm huyết vào mà đễ bị phá hỏng như thế thì bệ hạ chẳng vất vả với y bao năm. Tên tiểu tử đáng ghét, dám tới chỗ ta đe dọa, Đại Trường Thu, ném thứ khốn kiếp này ra ngoài.”
Đại Trường Thu như ma quỷ xuất hiện sau lưng Trương An Thế, tóm lấy cổ áo hắn xách ra khỏi đại điện, thuận tay ném xuống đất.
Trương An Thế chưa kịp bò dậy thì đã bị hai võ sĩ kim giáp xách nách lôi đi.
Nụ cười a Kiều dần biến mất, mở cái hộp sơn mài khảm ngọc, lấy ra mấy tờ giấy xanh đỏ, hỏi Đại Trường Thu vừa quay về:” Ngươi xác định thứ này có người mua?”
“ Lão nô mua một trăm vạn tiền rồi.”
A Kiều lại lần nữa mỉm cười, nghịch ngợm búng mấy tờ giấy in đỏ:” Bản cung mua những chín nghìn vạn.”
Đại Trường Thu cười khà khà:” Phó phụ Vân thị cũng là đại hộ, nghe nói tín dụng chứng như vậy đã bán hết sạch rồi.”
A Kiều vui vẻ cất tín dụng chứng của mình đi, lẩm bẩm:” Hàng hóa thiên hạ đại bộ phận có người mua, không biết, sáu mươi vạn lượng hoàng kim của bệ hạ mua được bao thứ? Ài, bản cung đành ra tay, nếu không chẳng biết có bao cái đầu rụng xuống …”
Trong tiền trang chẳng những có lượng lớn phiếu gửi tiền mà còn có nhiều giấy vay tiền hơn .
Vì tiền bị rút hết, Hàn thị, Hùng thị, Vân thị chỉ đành cắn răng nhận thua thiệt.
Tiền trang tuyên bố sẽ bỏ đi lợi tức tiền vay, hi vọng người vay tiền trả lại tiền trước, nhưng không có mấy thương gia chấp nhận, bọn họ kiên trì tới ngày mới trả. Thậm chí có người đã biết tin thầm cao hứng, đợi tiền trang đổ bể, nói không chừng bọn họ không phải trả tiền nữa.
Kết quả A Kiều vung tay bỏ tiền ra, mua hết lấy giấy vay nợ của tiền trang.
Cho nên A Kiều thành đại địa chủ, đại diêm thương, đại bì thương, nàng thành chủ nhợ của tất cả.
Đợi ngày trả nợ, bọn họ sẽ phát hiện, A Kiều rất bá đạo, mình không thể dùng tiền trả nợ, chỉ có thể dùng hàng.
Ăn cả hai đầu, A Kiều sai đám nữ trường phòng của mình tính toán rồi, nàng có 4 thành lợi.
Khi toàn bộ giao dịch kết thúc, mọi người sẽ chẳng nhìn thấy tiền qua lại, thua thiệt là tiền trang.
Số tiền Lưu Triệt rút đi vốn là số tiền vốn dùng để đảm bảo tránh cảnh tranh nhau rút tiền, bây giờ loại đảm bảo đó biến thành đủ các loại hóa đơn, tiền trang vận hành không bị ảnh hưởng, các tiền gia không bị tan nhà nát cửa.
Quan trọng nhất là tiền trang đã biến thành của chính bản thân rồi, có thể tự định đoạt, không phải là một đàn chó của hoàng đế nữa, đây là chuyện bọn họ luôn ao ước.
Nếu lúc này hoàng đế dùng vàng đi mua hàng sẽ phát hiện, hàng hóa rất đắt, mua không dễ.
Lưu Triệt mất đi lợi tức khổng lồ do 60 vạn lượng hoàng kim đem lại, khi Tang Hoằng Dương rút tiền đi đã không nghĩ tới lợi tức này, nói cách khác tiền gia bỗng nhiên kiếm được rất nhiều lợi tức.
Lợi tức này tất nhiên không ai dám lấy, trừ A Kiều bị Lưu Triệt nợ rất nhiều.
A Kiều đâu còn là A Kiều năm xưa nữa, nàng càng lúc càng lợi hại, Lưu Triệt rồi một ngày kinh ngạc, nàng càng lúc càng giàu, kho bị hắn vét trống chẳng mấy chốc được con nợ của nàng lấp đầy.
Ngày 5 tháng 12, một ngày rất bình thường.
Tang Hoằng Dương từ sáng sớm tới Phú Quý thành nơi tiền trang quy tụ.
Đối diện với Phú Quý tiền trang là một trà lâu, hắn chuyên môn kiếm một cái phòng bao bên cửa sổ, chỉ cần mở cửa ra là thấy được vô số tiền trang xa hoa phía trước.
Đúng như hắn dự liệu, hôm nay trên đường phố người đông nhung nhúc, đại bộ phận chen lấn trước cửa tiền trang đợi mở cửa.
Đáng tiếc Tiền chủ bạ ngã xuống nước chết rồi, nếu không thế nào cũng hỏi: "Đại phu hôm nay mặt mày rạng rỡ, phải chăng có hỉ sự tới nhà?"
Tang Hoằng Dương sẽ ho một tiếng đáp :" Không có, chẳng qua đêm ngủ ngon thôi."
Loại nhã thú đó, người thường không sao hiểu được.
Đem tin tức tiền trang không còn tiền truyền cho tên Quách xá nhân miệng rộng chính là Tiền chủ bạ, sau khi bị Tang Hoằng Dương truy cứu đã tự sát.
Cho nên chuyện không ai truy cứu được nữa.
Hai ngày trước Tang Hoằng Dương đem tin dữ động trời này cho tiền gia Hàn thị, chủ nhân Hàn thị ngất xỉu tại chỗ.
Sau khi biểu lộ áy náy, Tang Hoằng Dương ung dung bỏ đi, đó là một sự cố, quan phủ đã lấy mạng bồi thường, tiền gia có phẫn nộ tới mấy cũng không thể trách quan phủ.
Mặt trời từ phương đông từ từ mọc lên, ánh mặt trời chiếu qua những mái hiên cong vút, chiếu lên đường phố đông đúc, đám đông bắt đầu nhốn nháo.
Hỏa kế tiền trang mặc áo đẹp đẽ gọn gàng từ cửa phụ đi ra, tươi cười chắp tay nói một câu vất vả, sau đó mở cửa lớn.
Đám đông đợi bên ngoài ùn ùn kéo vào.
Tang Hoằng Dương mỉm cười tắc lưỡi khe khẽ, dùng nắm chén trà quệt bọt trà nổi trên nước, uống một ngụm:” Đám chuột béo các ngươi hút máu con dân Đại Hán ta, giờ tới lúc bách tính hút máu các ngươi rồi.”
Mặt trời dần lên cao, nước trà nhạt dần nhưng hứng thú của Tang Hoằng Dương càng cao, bách tính đi vào tiền trang không lâu, sau đó mang những cái túi căng phồng ra, chứng tỏ đám tiền trang đang giãy chết chống cự.
Tang Hoằng Dương càng thêm vui vẻ, gọi ít bánh ngọt.
Nhưng mà lạ là càng có nhiều người đi ra không mang theo cái gì, còn tiêu sái chắp tay với đám đông chen lấn, phát ra vài tiếng cười kỳ quái rồi đi.
Mới đầu người mang tiền ra rất nhiều, sau đó ngày càng ít, hắn liền phát hiện điểm khác thường.
Đám đông dần bớt kích động, chập tối thì đám đông tản hết sạch, vẫn có người ra người vào nhưng lưu lượng thường ngày.
Khi ánh mặt trời khuất sau tường thành, hỏa kế như mọi khi ngáp dài đấm lưng, gọi người đóng cảnh cửa lớn vào, rồi châm đèn lồng lên.
Tang Hoằng Dương cả ngày không có hột cơm vào bụng, đĩa bánh gọi từ sáng mới ăn một nửa, hắn ngồi ê cả mông chỉ để nhìn chuyện thường nhật ở tiền trang.
…… ……