Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 982 - Q6 - Chương 129: Ăn Sâu Bén Rễ.

Q6 - Chương 129: Ăn sâu bén rễ. Q6 - Chương 129: Ăn sâu bén rễ.

Khi Tang Hoằng Dương vội vàng bỏ đi, cần các mạc liêu mau chóng thống kê tiền lực còn lại của các tiền trang, không biết rằng trong hậu viện tiền trang có một đám phụ nhân ngồi chơi mạt chượt trong phòng ấm.

Lão Hùng từ ngoài cởi áo khoác, thay bằng nụ cười nịnh bợ nhất đi vào gian phòng ấm đầu tiên.

Lưu Bà ngồi trên giường gấm ngủ gật, thấy Lão Hùng đi vào lười nhác nói:” Tiêu hết tiền ta mang tới chưa?”

Lão Hùng đứng bên khom lưng đáp:” Khả năng không được như ý của bà bà rồi, hôm nay mới thỏa mãn được bốn thành nhu cầu. Có điều giấy vay nợ của xưởng son phấn Vương Bà thì đã chuẩn bị cho bà bà rồi, chỉ cần có nó là thành đại đông gia thứ hai, nếu cần tiền trang có thể giúp lấy được nhiều phân ngạch hơn nữa.”

Lưu Bà thở dài:” Phu nhân nhà ta lương thiện để đám khốn các ngươi hưởng lợi, bảo bọn ta tới đưa tiền cho các ngươi, lỡ cả việc trong nhà. Mai không tới nữa, suốt ngày đánh mạt chược, hư người.”

Lão Hùng rối rít cầu xin:” Lưu bà bà, mấy ngày tới là sinh tử của tiền trang, coi như bà bà làm việc thiện, bà bà mà đi tim Lão Hùng này đập thình thịch không yên.”

Hai người đang trò chuyện thì một phụ nhân mặt có vết xẹo hùng hổ đi tới, rống lên với Lão Hùng gầy gò:” Đã tìm thấy lò than ta muốn chưa, còn chưa có ta đi tìm Hàn thị, không tin mang tiền ra lại không có thứ ta muốn.”

Lưu Bà thấy phụ nhân từ trong núi ra này hành động không ra sao, mắng:” Uông thị, túi có vài đồng tiền mà quên năm xưa phải đi ăn xin đấy à, ngươi có tìm được lò than hay không là chuyện nhỏ, nếu hỏng đại kế của phu nhân, có tin ta ném vào Tần Lĩnh làm bạn với khỉ không?”

Uông thị cao lớn lừng lững năm xưa vác than trong núi ra bán sức lực không kém nam tử, thường ngày hành vi thô bạo, nhưng đối diện với Lưu bà chỉ có thể cúi đầu vâng dạ.

Phó phụ Vân thị, ấy là bọn họ tự xưng như thế, khắp Quan Trung này mấy ai dám coi họ là gia phó, người nào người nấy là phú bà cả rồi, bọn họ ra vào gặp gỡ A Kiều, Trường Bình không hiếm, đám tiền gia nào để trong mắt.

Nam nhân cường thế quá nhiều, phụ nhân cường thế hiếm có, thế nên A Kiều, Trường Bình đều ngầm chống lưng thiên vị bọn họ.

Trong phòng quá loạn, Lão Hùng mới Lưu bà sang phòng khác nói chuyện, ở bên kia có các chưởng quầy phụ trách.

“ Tiền trang có cầm cự được không?”

“ Qua mười ngày là có thể vận hành tự nhiên.” Lão Hùng nghiến răng nghiến lợi:” Sự kiện này là do đại quân chinh chiến, cần lượng lớn lương thảo, vật tư cung ứng, khiến trong nước thiếu hụt, bệ hạ cần duy trì tiếp tế cho đại quân, lại phải duy trì ổn định trong nước.”

“ Ta tin, thứ bệ hạ cần là vật tư, không phải là vàng bạc, nhưng có nịnh thần xúi giục bệ hạ hi sinh tiền trang để hoàn thành đại nghiệp. Bắc chinh với bệ hạ là đại kế ngàn đời, vì thế trong mắt bệ hạ hi sinh tiền trang không là gì.”

“ Nhưng không biết rằng hành vi giết gà lấy trứng này gây hậu quả liên hoàn ảnh hưởng trực tiếp quốc triều trong chục năm, loại chuyện này có kẻ làm không chỉ một lần, mời Lưu bà bà về nói với phu nhân, chúng ta đối diện không phải bệ hạ, mà là tên nịnh thần.”

Lưu bà gật đầu, biểu thị đã hiểu, thấy các chưởng quỳ đã bàn giao xong, lên xe ngựa về nhà.

Liên Tiệp ngồi trên cái ghế cao, đôi chân ngắn ngủn không chạm đất, thân là gia thần Vân thị, hắn có tư cách trực tiếp đối thoại với thiếu quân.

“ Gia chủ từng nói, lời của tiền gia không thể tin, một lời cũng không thể tin, nếu họ nói thật, tức là đã cùng đường hết lối rồi. Nịnh thần mà Sở vương tôn nói chẳng qua là Tang Hoằng Dương mà thôi, đến tên của nịnh thần mà không dám nói ra, lời của hắn có mấy phần đáng tin, nên phó cho rằng, chúng ta không cần quan tâm tới hắn. Chẳng qua là muốn kích động nhà ta báo thù hộ.”

“ Chúng ta nên nhẫn nhịn, để bệ hạ thấy Vân thị bị tổn thất mà không thể làm gì, khi gia chủ về, người ra tay là bệ hạ để có câu trả lời cho gia chủ.”

Lời của Liên Tiệp là nói với Tống Kiều, nhưng mặt hắn nhìn Vân Triết, vì Vân Lang không có nhà, chủ nhân là Vân Triết.

Vân Triết buồn chán tiu ngỉu ngồi trên ghế, thấy cái đuôi Đại Vương vừa lướt qua cửa, nó ngứa ngày muốn đi chơi lắm, nhưng mẹ ở bên, nó không dám.

Hà Sầu Hữu sau trận ốm lần đó càng gày gò giống xác chết hơn, chẳng nói chẳng rằng, mấy chuyện này căn bản vô can.

Mao Hài nói tiếp:” Hôm qua khi tiền trang bị đám đông tràn vào, Tang Hoằng Dương ngồi ở trà lâu đối diện, ngồi tới khi đến tối đóng cửa mới đi.”

Chừ Lang lẩm bẩm:” Hộ vệ rất nghiêm ngặt, chỉ có ba cơ hội ra tay.”

Tới lượt Trương An Thế:” Bệ hạ có được tiền, nhưng ngoài chợ không có đủ vật tư cung ứng nữa, bệ hạ mua càng nhiều, giá càng lên cao, càng thiệt, Tang Hoằng Dương gây rắc rối lớn rồi. Đệ tử cũng cho rằng chúng ta không nên làm gì hết, lặng lẽ đợi sự thể phát triển thì hơn.”

Nghe hết ý kiến của mọi người mọi người, Tống Kiều gật đầu:” Nếu vậy chúng ta cứ đóng chặt cửa, kệ bọn họ nhảy nhót đi.”

Chuyện này Vân thị nhìn như thì thiệt hại lớn, nhưng từ nay đa phần sản nghiệp Trường An nắm trong tay họ rồi, ít nhất cũng có quyền chi phối rất mạnh, cái rễ Vân thị đang ngày một vươn xa, cắm ngày một sâu.

….. …..

“ Phá Hung Nô cần ưu tiên hàng đầu.” Lưu Triệt trả lời thừa tướng Công Tôn Hạ vô cùng dứt khoát:” Tiền trang là chuyện nhỏ, không phá không lập, cho dù tất cả đóng cửa thì trẫm cũng mở lại được, khanh không cần lo.”

Công Tôn Hạ chắp tay:” Thần hiểu.”

Thấy ông ta còn có lời chưa nói, Lưu Triệt Phất tay:” Ái khanh lui đi, Vĩnh An hầu xưa nay rộng lượng, lại một lòng vì nước, tiền trang chỉ là trò chơi thôi, không đáng luận.”

Công Tôn Hạ lần nữa thi lễ rời đại điện Khuyển Đài Cung, thấy Lý Quảng Lợi mặc quân phục cầm đại kích đứng trên đường, hừ lạnh:” Một tên duyệt lại dám cản đường ta sao?”

Lý Quảng Lợi chắp tay:” Thừa tướng có cơ nghiệp từ lưng ngựa, khởi điểm không bằng hạ quan, sao lại xem thường duyệt lại?”

“ Nghe nói thủ vệ Khuyển Đài cung đã đều do ngươi nắm giữ, bệ hạ khen ngươi có tài trị quân, vì thế mà muốn ta nhìn cao hơn ngươi một bậc sao?” Công Tôn Hạ gạt hắn bỏ đi:

Lý Quảng Lợi nhìn sau lưng ông ta, gằn giọng:” Rồi sẽ một ngày trong mắt ông có ta.”

Chỉ tiếc là dù muội tử mỹ lệ ra sao, ôn nhu thế nào, tới giờ vẫn chỉ có danh phu nhân, không có phong hiệu thực tế, Lý phu nhân nhiều lần hi vọng được phong tiệp dư, đó là chức phi chỉ dưới hoàng hậu, đứng đầu phi tần.

Nhưng hoàng đế chỉ tảng lờ cho qua làm huynh muội Lý thị rất bất an.

Bây giờ ngoại thích quá hùng mạnh, đứng đầu hiển nhiên là tập đoàn Vệ Thanh, thứ hai là Vân Lang, nhờ có ngoại thích hùng mạnh vị trí của Vệ hoàng hậu lẫn A Kiều đều vững như núi Thái Sơn, không ai lay chuyển được ai.

Nếu huynh muội Lý thị nhìn xa một chút sẽ không trách hoàng đế, vì hoàng đế thực sự yêu thích Lý phu nhân mới an bài như thế

Nếu bỗng nhiên giữa hai thế lực cân bằng này nhảy vào thế lực khác, lúc đó A Kiều, Vệ thị liên hợp lại đối phó kẻ địch mới.

Khi ấy cả Lưu Triệt cũng phải cân nhắc được mất.

Bình Luận (0)
Comment