“ Vân Lang to gan, Tùy Việt đáng hận.”
Đang xem tấu chương, Lưu Triệt đột nhiên đùng đùng nổi giận, ném quân báo đi, dẫm lên mấy cái, toàn bộ cung nga hoạn quan vệ sĩ đồng loạt quỳ xuống, không dám thở mạnh.
Lý phu nhân cũng quỳ theo, dù trong lòng ngàng còn bế con nhỏ, chỉ mong con đừng khóc quấy vào lúc này.
Đại điện chỉ có tiếng thở hồng hộc của Lưu Triệt.
“ Truyền Tang Hoằng Dương, Cấp Ảm, Đổng Trọng Thư.”
Chung Ly Viễn lau mồ hôi, vâng một tiếng vội vàng rời đi tuyên chỉ.
Cấp Ảm ở gần, nghe hoàng đế tuyên triệu vội vàng chạy tới.
Phong tấu chương kiến nghị truy đuổi chứ không chặn đánh Hung Nô được ném cho Cấp Ảm, ông ta xem xong chắp tay:” Thần dám hỏi ý bệ hạ thế nào?”
Lưu Triệt lúc này trấn tĩnh lại:” Vân Lang không tới mức sợ đánh, mà muốn dùng giá nhỏ nhất thu thành quả lớn nhất, nhưng hôm nay Hung Nô chạy thoát, mai sẽ quay lại, dùng trò khôn vặt ở quốc quân đại sự, y sai rồi.”
“ Thần dám hỏi trăm vạn Hung Nô ở một dải Âm Sơn có thật không?”
Cơ hàm Lưu Triệt bành lên:” Thật, Lưu Lăng có trăm vạn người Hung Nô, kẻ có thẻ cưỡi ngựa cầm cung không dưới năm mươi vạn.”
“ Thần dám hỏi quân ta ở tây bắc có kiên thành phòng ngự chăng? Có lương thực dự dả chăng? Nếu năm vạn tướng sĩ của Quan Quân hầu, Vĩnh An hầu chết ở hoang nguyên, bệ hạ còn nhân thủ trấn giữ Hà Tây không?”
Lưu Triệt chuyến này cược sai, đem trọng binh giao cho Vệ Thanh, định đánh tan Hung Nô ở Bắc Hải, ai dè Lưu Lăng giao hoạt chạy trước khiến quân Vân Lang ở tây bắc bỗng chốc thành thế yếu, tình thế xoay chuyển hoàn toàn, mặt đen xì:” Không có.”
Cấp Áp thi lễ với hoàng đế:” Thần không còn gì để hòi nữa, bệ hạ tự có quyết định, chỉ là thần nghĩ Bác Vọng hầu là người hiểu Hung Nô và Tây Vực nhất, Tùy Việt lại là gia nô bệ hạ, thần tin điều trong tấu chương là sự thực.”
Lưu Triệt thở dài:” Trẫm còn cho rằng Quan Quân hầu, Vĩnh An hầu có thể làm chuyện phi thường, giờ xem ra cũng chỉ là người thường thôi.”
“ Bệ hạ, hai người họ vốn là người thường, tuy một dũng mãnh, một thông tuệ, nhưng đối diện với lực lượng áp đảo, chỉ có cách tử chiến thôi.”
Lưu Triệt lại phẫn nộ đám bàn:” Sỉ nhục của Hung Nô gây ra với Đại Hán ta, chỉ có máu mới rửa sạch được, cần vô số máu của chúng để tế điện bách tính bị chúng giết chết, nô dịch. Trẫm thật mong có nhân tài xoay chuyển cục diện bất lợi này!”
Lời vừa dứt liền có giọng nói khảng khái từ ngoài truyền vào.
“ Bệ hạ, Quan Quân hầu sợ địch, Vĩnh An hầu vô tri, chỉ là hạng chỉ có hư danh, không thể phân ưu cùng bệ hạ, xin bệ hạ cho thần xuất mã, nhất định diệt sạch Hung Nô.”
Lưu Triệt phấn chấn quay sang, thấy Đồng Trọng Thư và Tang Hoằng Dương nối nhau đi vào, theo sau còn có một vị kim giáp tướng quân.
Cấp Ảm giận dữ, phất ống tay rống lớn:” Cút ra ngoài.”
Lưu Triệt thấy là Lý Quảng Lợi cúi đầu xuống, hắn cũng rất thất vọng.
Lý Quảng Lợi tuy người lùi ra, nhưng tiếng truyền vào:” Người Hung Nô nay chỉ là chó nhà tang, sĩ khí không có, chỉ cần quân ta một lòng, tập trung binh lực công kích đại trướng thiền vu Hung Nô, chưa chắc không có cơ hội.”
Đổng Trọng Thư đợi cho tiếng la hét của Lý Quảng Lợi biến mất mới thi lễ với hoàng đế:” Xem ra bệ hạ đã có cách giải quyết Hung Nô, lão thần cáo lui.”
“ Khanh thấy Lý Quảng Lợi có thể hơn Hoắc Khứ Bệnh, Vân Lang sao?” Lưu Triệt nóng rát mặt, cảm giác ông ta đang xem trò cười:
Đổng Trọng Thư vẫn thái độ nằm ngoài thế ngoại, đôi phần chế nhạo hoàng đế:” Chuyện chưa thử, làm sao mà biết ạ.”
Không lập tức xử phạt Lý Quảng Lợi để hắn cuồng ngôn là mình đuối lý rồi, Lưu Triệt đành nuốt giận xuống:” Các khanh bàn chính sự đi.”
Trong thời gian ngắn Tang Hoằng Dương đã xem xong tấu chương, xác nhận tin tức không sai mới nói:” Hà Tây là nơi quốc triều mới chiếm được, mới chỉ có vài nơi có binh trú đóng, nếu nói là quốc thổ còn sớm. Nếu ví Hà Tây là quả trứng thì Ngọc Môn Quan, Dương Quan, Đôn Hoàng chính là cái vỏ, nếu vỏ không còn đâu ra lòng trứng. Nay nhìn tình hình từ khi Vĩnh An hầu tới Hà Tây, bốn quận bình an, bách tính quy thuận, mười con chim trong rừng chẳng bằng một con ở trong tay, thần cho rằng không nên đổi tướng.”
Lời này rất khéo léo, chỉ đề cao vị trí Hà Tây, không trực tiếp bàn chuyện Hung Nô, nhưng kiến nghị không đổi tướng tức là đã tán đồng kế hoạch Vân Lang rồi.
Chưa đợi Lưu Triệt nói gì, Cấp Ảm đã tiếp lời:” Bệ hạ với sự cao ngạo nóng nảy của Quan Quân hầu, mưu sâu kế hiểm của Vĩnh An hầu, Lý Quảng Lợi tới đó, bằng vào lời nói hôm nay, không sống nổi ba ngày.”
“ Chúng dám sao?” Lưu Triệt nổi giận, chủ yếu là vì lần này hắn phán đoán sai tình hình, nhưng nếu Vân Lang, Hoắc Khứ Bệnh có thể xoay chuyển tình thế thì sẽ thành quyết định anh minh. Đáng tiếc chuyện không được như ý nguyện, Vân Lang dâng tấu muốn đổi chiến lược, khác nào xát thêm muối vào vết thương hắn:
“ Nếu thần là chủ soái, vừa rồi hắn buông lời càn rỡ đã bị chặt đầu rồi.” Cấp Ảm đúng sự thực nói:
Lưu Triệt vốn còn định nói đỡ Lý Quảng Lợi vài câu, thấy ba vị trong thần thái độ bất mãn lộ rõ ra ngoài, phất tay:” Chuyện này bàn sau.”
Nói rồi bỏ vào nội cung.
Khom lưng tiễn hoàng đế đi rồi, Cấp Ảm liếc Tang Hoằng Dương một cái:” Khá lắm, có chút hiểu biết.”
Tang Hoàng Dương cười có chút ngạo mạn:” Mỗ gia là ngự sử đại phu, đâu thể ngồi chiếm chỗ.”
Đổng Trọng Thư vuốt râu, hời hợt nói một câu:” Chuyện tiền trang đại phu nói sao?”
“ Sáu mươi vạn vạn lượng hoàng kim đều đã vào kho thiếu phủ.”
“ Mỗi năm mùa đông tới, Thái học đều tích trữ một lượng lương thực lớn, mọi năm hai trăm lượng hoàng kim là đủ sư đồ ăn qua mùa đông rồi. Năm nay dùng tới hai trăm bốn mươi lượng mới mua được thứ lương thực chất lượng kém, chẳng biết đại phu mua lương thực có thuận lợi không?”
Tang Hoằng Dương lạnh nhạt:” Hà Nội, Hà Nam, Hán Trung, Nhữ Nam, hai năm qua được mùa, trong kho lương thực chất cao như núi, các quận thủ đều rất muốn biến lương thực thành vàng. Nếu Đổng tiên sinh gửi hai trăm lượng hoàng kim cho mỗ, sẽ mua được nhiều hơn năm ngoái hai thành.”
Đổng Trọng Thư cười lớn:” Thực thế chăng?”
“ Lượng hoàng kim trong thiên hạ có giới hạn, Quan Trung vì mấy năm qua xuất hiện vô số tiền trang đã vơ vét hết bảy tám phần hoàng kim thiên hạ. Điều ấy khiến năng lực biến vàng thành hàng hóa của Quan Trung không đủ, thế nhưng nhìn khắp thiên hạ, hoàng kim tới quận huyện vẫn là hoàng kim. Đám tử tiền tránh được kiếp nạn này, mỗ không tin chúng đắc ý mãi được.” Tang Hoằng Dương giọng sặc mùi căm hận:
Cấp Ảm thở dài, kẻ này tài chí thì có nhưng tầm nhìn không đủ, hắn cho rằng mình đang làm chuyện vì dân vì nước, thực ra là hại nước, nếu chẳng phải hiện là lúc cần đoàn kết kháng địch, ông ta đã tấu lên chặt đầu hắn rồi, cảnh cáo:” Tang đại phu, không chỉ lương thực mà còn có vải vóc, da, sơn sống, dầu đồng, dược liệu, mua bán nên thông qua thương cổ giao dịch, nếu chỉ vẻn vẹn dựa vào quan phủ thôi e phát triển thành chính sách bạo ngược đấy.”
............
Hôm nay dừng ở đây, cám ơn các Thần Vệ Thangtdbmt, datdocoi, Hoanghung93, Batmania.