Tang Hoằng Dương kỳ thực trải qua chừng đó chuyện cũng rút kinh nghiệm rồi, hơn nữa đối đầu với Vân thị, dù Vân Lang không có nhà đi chăng nữa, hắn cũng đã tính vẹn đủ đường, chắp tay:” Mặc dù chỉ cần một lời của bệ hạ, có kẻ nào dám không nghe, nhưng e tổn hại thanh danh bệ hạ. Cho nên chuyện thương trường, mỗ muốn dùng thủ đoạn thương trường giải quyết, xin đại phu chuyển lời cho đám tiền trang, chúng nên biết điểm dừng, bất kể thế nào cũng phải đảm bảo cho đại quân bắc chinh. Nếu như ngay điểm này cũng không làm được, đừng trách mỗ lật bàn, chẳng ai có gì mà ăn.”
Cấp Ảm ngạc nhiên, nếu nói như vậy đối phương cũng có lý:” Nghe nói hôm qua đại phu mới triệu kiến tiền gia, chẳng lẽ họ dám trái ý?”
Tang Hoằng Dương khẽ lắc đầu:” Tất nhiên không dám trái ý, chỉ dám ngoài nghe trong chống thôi, dám lấy xấu đổi tốt, dám trì hoãn thời gian, đại phu từng làm quan địa phương, ắt không lạ gì thủ đoạn tồi tệ của đám thương cổ. Cho dù mỗ chặt được những bàn tay đen đó, nhưng tướng sĩ bị hại, mỗ chết trăm lần chưa hết tội.”
Đổng Trọng Thư gật gù tán thưởng:” Tang đại phu không thẹn là người đứng đầu nội đình, có khí độ này, lão phu bội phục. Nếu đại phu không tiện ra mặt, giao cho lão phu và Cấp đại phu đi chuyển lời, nhất định khiến người còn mang oán hận nguôi ngoai, chân thành giúp bệ hạ diệt Hung Nô rồi phân hơn thua sau chưa muộn.”
Tang Hoằng Dương chắp tay cười dài:” Nếu những kẻ đó làm hỏng đại sự của bệ hạ, mỗ ăn tim lột da, nếu chịu giúp bệ hạ thành cơ nghiệp ngàn đời, chỉ cần mỗ không chết, chúng dùng thủ đoạn gì, mỗ cũng tiếp.”
Cấp Ảm thấy hắn trả lời kịch liệt như thế chép miệng:” Oán đã kết, muốn cởi bỏ đâu dễ. Thôi vậy mỗ đi xem A Kiều quý nhân nói sao, lúc này bắc chinh làm trọng, nay biên quân đã lâm vào hiểm cảnh, chúng ta càng không thể loạn, nếu không e hậu quả khó lường.”
Đổng Trọng Thư tự xung phong:” Vậy lão phu đi Vân thị, Vân thị xưa nay hiểu đại nghĩa, sẽ không làm khó đâu.”
Tang Hoằng Dương chắp tay cảm tạ, lần này coi như nợ một ân tình lớn.
Lúc này đã là ngày thứ mười sau khi xảy ra sự cố tiền trang.
Chỉ tới ngày thứ tư, tiền trang đã vận hành như cũ, từ gửi tiền, cho vay, thương gia qua lại không dứt, hưng thịnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Hai người kia đi rồi, Tang Hoằng Dương một mình đi qua sau tấm rèm dày, tới một gian phòng nhỏ, đây là nơi nghỉ của hoàng đế bên đại điện.
Lưu Triệt tay cầm một bát sữa trâu thong thả uống, Lý phu nhân đeo khăn sa che mặt quỳ đằng sau, trong nôi bên cạnh có tiếng ê a.
“ Ngươi thật vô dụng.”
Tang Hoằng Dương quỳ sụp xuống đất, không dám nói một lời.
“ Trước khi những kẻ đó có ác ý với giang sơn của trẫm, họ vẫn là con dân của trẫm, trẫm không vội giơ đồ đao lên với họ, ngươi nên hiểu điều ấy.”
Tang Hoằng Dương dập đầu liên hồi:” Tại thần học nghệ không tinh.”
Lưu Triệt uống hết sữa, tức giận ném bát đi:” Trẫm cấp cho ngươi quyền, vì nghĩ ngươi có thể giúp trẫm giải quyết tình thế tiễn thoái lưỡng nan này, không ngờ ngươi chẳng những thất bại khiến chuyện phức tạp thêm, lại còn làm hại thanh danh của trẫm. Nếu ngươi không phải là quan phủ, ngươi sớm bị đám tiền gia đó ăn sống nuốt tươi rồi.”
Tang Hoằng Dương cắn răng nói:” Bẩm bệ hạ, lần này thần tuy thất bại nhưng tạo ra tình thế rất tốt, lấy cớ tiền trang có thể gây tác động tới sinh kế an nguy của bách tính để can dự, dùng ưu thế quan phủ giám sát tiền trang, để chúng phải kinh doanh dưới sự quản lý của quan phủ. Trong vòng năm năm, thần sẽ khiến tiền trang hoàn toàn nằm trong sự khống chế của quốc triều.”
Lưu Triệt tâm tình không tốt, phất tay:” Đi đi, làm theo suy nghĩ của ngươi. Ngoài ra Lý Quảng Lợi huy động kẻ bất lương ở Hà Đông muốn tới biên quan ra sức vì nước, trẫm đã phê chuẩn rồi, ngươi cho hắn văn thư là được.”
Cái gọi là kẻ bất lương ở thời Hán chỉ những kẻ chọi gà đấu chó ở quê, tới Tùy Đường thành nanh vuốt quan phủ chuyên truy bắt hung phạm.
Những kẻ này tuy không tới mức họa hại thôn xóm, nhưng bách tính rất căm ghét.
Năm xưa Lý phu nhân chưa tiến cung, Lý Quảng Lợi là kẻ bất lương, giỏi nhất là đấu chó mà hoàng đế cũng thích đấu chó, sau khi phát hiện ra bản lĩnh này của hắn, mỗi khi tâm tình phiền muộn, hoàng đế cùng Lý Quảng Lợi đấu nhau không biết chán.
Đối với người bạn chó này của mình, Lưu Triệt rất coi trọng, lại thêm Lý Quảng Lợi vũ dũng hơn người, khi hắn khẩn cầu xuất binh, Lưu Triệt không từ chối.
Tang Hoằng Dương không hề tán đồng việc đưa Lý Quảng Lợi đi Hà Tây, nhất là những lời ngông cuồng của hắn hôm nay, thế nào cũng theo gió truyền tới tai Vân Lang, Hoắc Khứ Bệnh, e gây xung đột không đáng, mặt nhăn như bị rách cẩn thận khuyên:” Bệ hạ hắn sẽ chết ngay.”
Lưu Triệt không coi ra gì:” Không do Vân Hoắc tiết chế mà tự lập một quân, hắn không chết được.”
Tang Hoằng Dương càng thất kinh hơn:” Một vùng hai soái là đại kỵ.”
Lưu Triệt phất tay:” Một đám bất lương mà thôi, thành thì được, mất chẳng tổn hại gì.”
Tang Hoằng Dương liếc nhìn Lý phu nhân không khác gì tượng gỗ, thấy nàng không có ý lên tiếng, đứng thẳng lên:” Vi thần tuân lệnh.”
Sau khi soạn thảo xong văn thư, Tang Hoằng Dương cứ nghĩ tới hành vi của Lý Quang Lợi mà lắc đầu, không ngờ khi hắn nhận được văn thư, không mừng rỡ mà rơi lệ, hoàn toàn khác vẻ nông cuồng khi trước, lúc bái biệt tỏ ra vô cùng cung kính.
Tới trước tẩm cung của hoàng đế, Lý Quảng Lời quỳ rạp xuống đất hô lớn:” Lý Quảng Lợi được bệ hạ hậu ái, ắt lấy cái chết báo đáp.”
Nói rời khóc lớn dập đầu ba cái rời Khuyển đài cung, từ lúc có được văn thư, Lý Quảng Lợi thấy vận mệnh mình đã biến đổi hoàn toàn.
Kim Nhật Đê dẫn ngựa tới Khuyển đài cung chuẩn bị hầu hạ Lưu Triệt cưỡi ngựa nhìn cảnh này mà thèm, chỉ là giờ tất cả mọi người muốn đối phó với Hung Nô, ý nghĩ muốn lập công tan theo gió.
Hoàng đế đi ra, Kim Nhật Đê quỳ xuống bên ngữ mã, Lưu Triệt dẫm lưng hắn lên ngựa, hỏi:” Cầu học ở Vân thị ra sao?”
“ Thần mỗi lần cho rằng đã có chút thành tựu, không bao lâu phát hiện ra mới nhập môn.” Kim Nhật Đê cúi đầu thấp hơn:
Lưu Triệt nhận lấy roi ngựa thở dài:” Tang Hoằng Dương nghiên cứu tiền trang ba năm, tự cho rằng mình đã thấu triệt, dùng sáu mươi vạn lượng hoàng kim của trẫm chẳng được việc gì, lại gánh ác danh, muốn một trận định càn khôn. Ai ngờ chỉ khiến tiền trang gặp chút rắc rối, còn khiến tiền trang hoàn toàn thoát ly khỏi trẫm. Kim Nhật Đê, hãy coi đó là bài học cho ngươi.”
Nói xong quất mạnh roi vào mông ngựa, ngựa bị đau nhưng không kinh hãi, chỉ hí một tiếng sải bốn vó phóng đi, cảm nhận được tâm tình chủ nhân không tốt, chạy càng dốc sức.