Khi Cấp Ảm gặp được A Kiều thì A Kiều đang tổ chức lễ ăn mừng Lam Điền biết ăn cơm.
Buổi lễ vô cùng náo nhiệt.
Cấp Ảm gần như gặp được hết người hoàng tộc mà ông ta có thể gọi tên, mỗi khi Lam Điền dùng thìa xúc một miếng cơm, đám người này phát ra tiếng reo hò.
Cái bát sứ lớn đẹp tới mức làm người ta nhìn không chớp, các loại món ăn ngon lành hấp dẫn, vẻn vẹn là món cơm rang trứng vàng ruộm khiến Cấp Ảm ứa nước miếng.
Vân Triết đứng bên cạnh Lam Điền, tay cũng cầm thìa vàng cổ vũ Lam Điền tiến công món thịt bò nạm, đó là thứ nó thích nhất.
Thức ăn Lam Điền ăn xong được cung nữ chia cho khách, Cấp Ảm cũng được chia một đĩa, vừa ăn vừa lặng lẽ tiếp cận A Kiều.
Tới khi A Kiều không thể lờ đi sự tồn tại của ông ta, Cấp Ảm mới bỏ đĩa xuống thi lễ:” Quý nhân hưởng thụ món ăn thịnh soạn, tiểu công chúa chỉ vì có thể tự ăn cơm mà tổ chức tửu yến linh đình như thế, quý nhân có biết ở biên quan vô số tướng sĩ chịu đói ăn gió nằm sương chăng?”
A Kiều liếc xéo Cấp Ảm khinh bỉ:” Thiên hạ có ai không biết Trường Môn Cung ta dựa vào sức một mình, cung ứng cả một lộ quân. Ta chỉ là phụ nhân, thương nữ nhi của mình có gì lạ? Cấp Ảm lão nhi, vừa rồi thấy ông ăn cũng đâu có gì không thoải mái.”
Cấp Ảm cười ha hả:” Thần tới đây không có ý gì khác, quý nhân hẳn đã nguôi giận.”
“ Tiền gia nay đã khác xưa rồi, sự tồn tại của họ chỉ có lợi với Đại Hán, chỗ hại không nhiều nữa, Tang Hoằng Dương không biết tốt xấu, ngu xuẩn một mực cho tiền trang là đại hại, ta thấy hắn sống sung sướng chán rồi, muốn chuốc nhục vào thân. Ngươi đi nói với hắn, lần này hắn gây họa cho hoàng đế, nay đang tình thế khẩn cấp, Trương Môn cung giúp hắn xử lý rồi, nếu còn lần sau không dễ dàng vậy đâu.”
Thực tế gặp A Kiều còn dễ hơn gặp Tống Kiều, bách quan coi nàng như hoàng hậu, không phải là nữ nhân, vì thế chỉ cần tuân thủ lễ nghi trên dưới là đủ.
Tống Kiều thì khác, nàng là đại phụ Vân thị, trượng phu không có nhà, gặp nàng có nhiều cấm kỵ.
Thêm vào thường ngày Tống Kiều chỉ tới y quán xem bệnh cho phụ nhân, ngoài ra nàng không rời nhà, thế nên cảm giác tồn tại của nàng rất thấp, nhưng không ai dám quên sự tồn tại của nàng.
Con người quá bảy mươi thì không cần cấm kỵ gì, Đổng Trọng Thư ở trong hàng ngũ đó, bái thiếp đưa tới, ba ngày sau Vân thị trả lời, lúc đó Đổng Trọng Thư mới có thể tới Vân thị gặp Tống Kiều.
Đó là lễ nghi của kẻ dưới với bề trên.
Mặc dù Đổng Trọng Thư vang danh khắp thiên hạ, nhưng ở quan chức, ông ta thua Vân Lang hai cấp.
Khi Tổng Kiều gặp Đổng Trọng Thư do Vân Triết ra nghênh đón, dù Vân Triết chẳng hề thích lão già râu trắng này, nó vẫn hoàn thành mọi lễ nghi.
Tiếp đó Trương An Thế đi cùng ông ta tới trung đình, ở nơi này gặp Tống Kiều được đám nha hoàn phó phụ vây quanh.
“ Vân thị Tống Kiều bái kiến tiên sinh, thấy tiên sinh khỏe mạnh, thiếp thân rất mừng.” Tống Kiều thi lễ, coi đây là hội diện tư nhân, tiếp đãi phi quan trường:
Đổng Trọng Thư cười khà khà:” Từ đại hội nho môn từ biệt phu nhân đã vài năm, lão phu già rồi, phu nhan lại không khác xưa, đứng mừng, đáng mừng.”
Hai người khách khí vài câu rồi ngồi xuống bàn thấp, Đổng Trọng Thư không thích bàn cao ngồi ghế của Vân thị, trước kia chỉ trích thứ này hỏng lễ nghi, ngồi trên đó thành người dễ dãi.
Đổng Trọng Thư ngồi xuống bàn nói thẳng:” Lão phu lần này tới đây, một là vì ôn chuyện cũ, hai là công xưởng Vân thị khởi công, không biết chuyện này phu nhân có tự quyết được không?”
“ Phu quân viễn chinh, nhà không có trưởng bối, tất nhiên gia sự do Tống Kiều quyết.”
“ Nếu vậy chuyện tiền trang phải chăng tới đây là dừng?”
Tống Kiều nhướng mày:” Vân thị không có tiền trang.”
Đổng Trọng Thư thở dài:” Vân hầu nay ở biên tái quyết chiến Hung Nô, phu nhân biết gian nan ra sao không?”
“ Quốc quân đại sự là nơi nam tử tranh hùng, đâu phải thứ phụ nhân bình luận, nếu phu quân ta có thể bình an trở về thì là phúc lớn, nếu chẳng may chàng chiến tử sa trường, thiếp thân ắt giữ chặt cửa nhà, dạy dỗ nhi nữ tới khi trưởng thành duy trì huyết mạch Vân thị.”
Thấy ngữ khí nàng lãnh đạm, Đổng Trọng Thư biết cuộc nói chuyện này khó có kết quả, nhìn Vân Triết:” Thiếu chủ nhân năm nay bao tuổi?”
Vân Triết đáp:” Năm nay tiểu tử sắp năm tuổi.”
“ Mười năm nữa lại là một thiếu niên tuấn ngạn. Vân thị ấu học nổi danh thiên hạ, trong nhà lão phu có vô tri tiểu bối, chẳng biết có thể vào Vân thị ấu học không?”
Tống Kiều khom mình:
- Tiên sinh nói đùa rồi.
Đổng Trọng Thư nghiêm túc:” Hoàn toàn không hề đùa, đó là lời thật của lão phu, không biết phu nhân có đồng ý không?”
Kỳ thực Vân thị xưa nay luôn cởi mở chuyện dạy học, huống hồ Đổng Trọng Thư làm hành vi này không khác gì giao con tin tới Vân thị, đồng thời đề cao Vân thị, Tống Kiều gật đầu:” Tất nhiên rồi, đó là tiên sinh coi trọng Vân thị.”
Mục đích đã đạt được, Đổng Trọng Thư không muốn ở lâu, chuẩn bị cao lui thì Trương An Thế âm trầm nói:” Gây ra chuyện lớn rồi muốn an toàn rút lui, Tang Hoằng Dương khinh người quá.”
Đổng Trọng Thư lắc đầu:” Bệ hạ không hề can thiệp vào chuyện này.”
“ Lần này tiền trang may mắn thoát nạn, lần sau chưa chắc, nếu như kẻ làm ác không bị trừng phạt thì có lần đầu sẽ có lần thứ hai, trên đời chỉ có cả ngày làm trộm, chứ không thể cả ngày chống trộm.”
“ Lỗi là ở thái tử phủ không kín lời.”
Trương An Thế đã tỏ rõ thái độ chắp tay:” Đợi nghe tin tốt.”
“ Trên đời này đã không còn thứ gì khiến thiên tử kiêng kỵ, đó là do Vân thị ngươi gây ra, mấy năm qua Vân thị ngươi luôn hỗ trợ dã tâm của hoàng đế, khiến thiên tử coi thường mọi sự tồn tại khác, hi vọng ngươi hiểu điều ấy.”
“ Còn hơn lấy điều huyền hoặc lừa người, Vân thị chỉ nhìn thẳng vào sự thực.”
Đổng Trọng Thư không nói nữa thi lễ với Tống Kiều rời đi.
Trương An Thế lễ phép đi tiễn, không tranh cãi thêm, sư phụ mưu tính xâu xa, dân nghĩa như cái lò so, đè càng mạnh bật lại dữ dội, hoàng đế như chùy ngàn cân đè lên lò xo, lò xo nén càng chặt.
Tới khi không còn hoàng đế nữa, con cháu Lưu thị sẽ gặp phải áp lực chưa từng có, đó là thời cơ của Khoa kỹ tây bắc.
Nghiên cứu học vấn ở Đại Hán là một trào lưu trong giới huân quý, là thứ khác biệt lớn nhất giữa bách tính phổ thông và sĩ nhân. Lưu Cư xuất thân cao quý, cho nên cũng ảnh hưởng, hắn rất thích nghiên cứu học vấn, bình thường nếu không có công vụ, hắn thường không buông sách.
Học vấn Nho gia, học tới sâu xa thì toàn là đạo lý.
Hôm nay Lưu Cư không có cơ hội đọc sách vì phải đối diện với gương mặt âm trầm tới cực điểm của mẫu thân.
“ Quách xá nhân từ khi nào thành thượng khách của ngươi?” Vệ hoàng hậu hít thở mấy lần mới áp được lửa giận xuống:
“ Kẻ này tính cách khôi hài khéo nói ... Thế nên ... hài nhi thi thoảng mới hắn yến tiệc.” Lưu Cư không hiểu vì sao mẫu hậu lại chất vấn mình, chỉ linh cảm chuyện không lành:
“ Ta mang tới cái đầu Quách xá nhân, ngươi tự tới Trường Môn Cung xin lỗi A Kiều.”
Nhìn thấy kháo sơn phụ bê khay son tới, Lưu Cư không hiểu sao nổi giận, không đợi kháo sơn phụ tới đã tung chân đá bay khay son.
Đầu người lăn lông lốc, Lưu Cư mặt mày hung tợn rống lên với hoàng hậu:” Ai cũng muốn đòi đầu người, ai cũng đòi đầu người, rốt cuộc còn coi ta là thái tử không?”
Vệ hoàng hậu đích thân ngồi xuống, nhặt đầu người cho lên khay, chùm vải lên đưa Lưu Cư.
Lưu Cư nước mắt ròng ròng, nhìn cái khay son ngã phịch xuống đất như đứa trẻ ăn vạ.