Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 986 - Q6 - Chương 133: Biên Quan Vô Chiến Sự.

Q6 - Chương 133: Biên quan vô chiến sự. Q6 - Chương 133: Biên quan vô chiến sự.

Vệ hoàng hậu đau lòng đuổi tả hữu đi, đợi nhi tử khóc chán mới lấy khăn tay lau nước mắt cho hắn:” Nổi giận không mục đích cùng khóc là biểu hiện vô dụng nhất, sau này phải sửa. Người có thể giúp con lên hoàng vị trừ cữu cữu, biểu huynh và cô cô con cùng A Kiều, còn lại không đáng nhắc tới.”

Lưu Cư ấm ức nói như hét lên:” Cữu cữu không để ý tới con, biểu ca coi thường con, đáng lẽ họ phải hết lòng ủng hộ con chứ.”

“ Đó là vì con chưa thể hiện đủ năng lực để họ xem trọng, cữu cữu con xuất thân nô lệ, trải qua bách chiến mới có ngày hôm nay, con đừng nghĩ rằng địa vị của cữu cữu con do mẫu hậu ban cho, cữu cữu con phải ủng hộ con vô điều kiện. Biểu ca con càng không cần nói, hắn là nhân kiệt một đời, trừ số ít bằng hữu thân cận thì coi thường toàn bộ thiên hạ.”

“ Xưa nay con nhìn nhận mọi việc đều sai lầm, mẫu thân con không có quyền vị, đều là nhờ cữu cữu và biểu ca con mới khiến Trường Môn Cung phải nuốt giận đối đãi bình hòa với con, con nghĩ rằng cữu cữu và biểu ca con vì nợ mẹ mà phải ủng hộ con là sai lắm rồi.” Vệ hoàng hậu giọng ôn nhu mà không thiếu cứng rắn:” Quan trọng nhất là chỗ phụ hoàng con, đừng cho rằng phụ hoàng con thân cận với mấy huynh đệ chưa thành niên của con mà sinh oán hận. Phụ hoàng con không thích con cái trưởng thành, vì nhìn thấy sẽ liên tưởng tới tuổi tác bản thân.”

“ Hoàng nhi của ta, con nên bình tâm lại, đợi Địch Sơn về thì ở Đông Cung theo ông ấy học tập, chuyện triều đường chớ tỏ thái độ, cứ quan chính, xem phụ hoàng con xử lý đại sự thiên hạ thế nào, tùy tiện thể hiện chủ trương của mình, sẽ khiến phụ hoàng bất mãn.”

Lưu Cư không giận dỗi nữa, ngồi bần thẩn lẩm bẩm:” Vậy thì con phải đợi rất lâu.”

“ Không được phép có chút suy nghĩ không nên nào, phụ hoàng con là hoàng đế cường đại nhất mấy trăm năm qua, mạnh như cữu cữu, biểu ca con, hoặc như Vân Lang đối diện với phụ hoàng con đều chọn ẩn mình.” Vệ hoàng hậu hết lời khuyên nhủ:” Đi đi, mang đầu Quách xá nhân tới Trường Môn Cung, con là vẫn bối, ngôn từ khiêm nhường chút không mất mặt, nói rằng con không muốn hại tiền trang, tất cả là do bị Tang Hoàng Dương lợi dụng.”

Lưu Cư gật đầu, lau qua loa nước mắt bê khay son đi ra ngoài, hắn ấm ức muốn hét thật to, cả điều đó hắn cũng không dám.

......................... ......................

Một đội thám báo từ hoang nguyên về Ngọc Môn Quan, cho dù người mặc áo choàng dày, râu tóc bọn họ vẫn đóng thành băng.

Đại hán cầm đầu nhảy từ lưng ngựa xuống, chân mền nhũn khụy xuống, cắn răng đứng lên.

“ Mã lão lục, cưỡi ngựa tới không biết đi đường nữa à?” Một khúc trưởng ở trong gian nhà cỏ dựng tạm bợ ở bên cổng thành trêu:

Mã lão lục đi vào gian nhà cỏ ấy, giống như gian để tạp vật chẳng có gì đáng nói, quan trọng có cái bếp lửa dùng mấy cục đá quây giữa nhà, bị gió thổi lay động không ngớt, nhất là nhìn thấy hông khúc trưởng có cái hồ lô, đi nhanh vào, chẳng nói một lời cướp luôn:” Cho gia gia một ngụm, lạnh chết.”

Khúc trưởng mặc Mã lão lục cởi hồ lô rượu, nhìn hắn uống cũng không xót, còn cười ha hả.

Mã lão lục tham làm uống tới giọt rượu cuối cùng, men rượu xộc lên làm hắn lảo đảo, chớp chớp mắt mấy lần mới đứng vững:” Hà lão tam, gia gia nợ ngươi.”

“ Không cần nợ, đó vốn là phần cấp cho ngươi, gia gia mấy ngày qua không dám rời người, sợ bị đám khốn kiếp uống hết.”

Mã lão lục ngẩn ra:” Của ta à?”

Hà lão tam gật đầu:” Do Vệ tướng quân phủ phát đấy, đây là phân ngạch cả tháng.”

Mã lảo lục há hốc mồm, ngửa cổ dốc nốt mấy giọt rượu cuối cùng, nhìn cái hồ lô còn lại của Hà lão tam:” Chó chết, rượu ngon thế này uống hết rồi, ngày tháng còn lại gia gia sống ra sao? Hà lão tam, đổi không?”

Hà lão tam cẩn thận dấu hồ lô rượu của mình trước:” Đổi gì?”

Mã lão lục tìm kiếm toàn thân một lúc nấy ra một miếng ngọc thạch:” Bạch ngọc đấy, ngươi lãi rồi.”

Hà lão tam cười khành khạch, dùng chân đá rương gỗ bên cạnh, bên trong toàn ngọc thạch, khinh bỉ không thèm trả lời.

Mã lão lục mới nhớ quân chó má này là trông coi cổng thành, thương cổ qua lại không lý nào không đút cho hắn, giàu chảy mỡ lâu rồi.

Hà lão tam cười hì hì:” Nghe nói ngươi vẽ dâm tranh giỏi lắm, vẽ cho gia gia một bức, bầu rượu của ngươi. Mẹ nó, mấy ngày trước sờ mông Khương phụ ở quân y doanh một cái, gia gia bị đánh hai mười gậy, còn bị giáo úy chửi mắng té tát, Ngọc Môn Quan không có nữ nhân, ngươi vẽ cho ta một bức, không ta quên mình là nam nhân mất.”

Mã lão lục cướp bầu rượu của Hà lão tam, lần này không uống cẩn thận cất trong lòng, trước kia ai nói chuyện này hắn sẽ tức giận, giờ nhận rồi:” Đợi đó, ta đi báo cáo với giáo úy xong sẽ vẽ cho ngươi, lần này giữ cẩn thận, đừng làm hỏng.”

Đôn Hoàng giáo úy Mạc Yên hai chân gác lên bàn gỗ xù xì bị lạnh làm nứt nẻ, tay cầm bản đồ nghiên cứu tuyến đường thàm báo, đây là bản đồ do Mã lão lục vẽ, cực kỳ chi tiết, ai mà ngờ một tên đại đầu binh thô lỗ lại có sở trường vẽ tranh, cái này là thiên phú chẳng có ai dạy, mắt nhìn thấy gì tay vẽ lại vậy rất thần kỳ.

Đầu kia của cái bàn là bộ hạ Mã lão lục đang thè lưỡi ra liếm bút chì, vẽ hình một nữ tử khỏa thân lên một tấm giấy vàng khè dầy kém chất lượng, đây không phải giấy do Vân thị làm, mà giấy nhà khác làm nhái ra. Mạc Yên ho một tiếng, Mão lão lục không thèm phản ứng, vẽ tới nhập thần.

Mạc Yên cực kỳ bội phục bản lĩnh này của Mã lão lục, đành đợi hắn vẽ xong mới hỏi:” Không tới gần Âm Sơn à?”

Mã lão lục giữ bột than trên tranh, lắc đầu:” Muốn tới Âm Sơn phải qua Hãn Hải, mùa đông vượt Hãn Hải chỉ có chết thôi.”

“ Có phát hiện tung tích địch không?”

“ Thời tiết này trừ bọn ta ra ngoài chạy lung tung làm gì còn ai nữa?

“ Mạc Yên nhìn nữ tử đầy đặn quá mức trên tranh, bực mình mắng:” Ngươi đem tâm tư đặt vào việc chính được không, đừng si mê thứ này quá mức. Đợi bắc chinh kết thúc ta về Trường An nhậm chức, khi đó ngươi thay ta làm giáo úy, giờ học cách làm quan.”

Mã lão lúc cất tranh đi, người như hắn ngoài cưỡi ngựa giết địch chẳng biết làm gì khác, muốn tiền, muốn rượu, muốn nữ nhân, nhưng chẳng hứng thú làm quan, nhìn bầu trời tù mù bên ngoài:” Bão cát sắp tới rồi, biết thế nào đây?”

Ngọc Môn Quan có bão cát, một tuần hương sau cuốn tới Dương Quan, cái thứ cát ác độc đó cho dù đóng chặt cửa nó cũng biết cách len lỏi vào khắp nơi.

Trên nồi lầu bập bềnh lớp cát mỏng, vớt thế nào cũng không sạch được, thế này còn ăn gì nữa, Vân Lang chán nản buông đũa, sai Lưu Nhị mang đi, cho đám binh sĩ, đám đó đừng nói cát, đến đá cũng nuốt trôi.

Miệng Hoắc Khứ Bệnh cứ như cái động không đáy, bất kể thịt dê, chịt trâu, bánh nướng, bánh bao, mỳ, cứ cho vào là biến mất.

“ Gia gia sở dĩ đánh đâu thắng đó là nhờ thân thể khỏe mạnh này, ăn được, ngủ được, không bệnh tật, vạn sự tốt lành.” Đó là luận điệu của hắn.

Cửa bị người ta đẩy ra, cái nồi vừa bị Lưu Nhị bê đi lại được Tùy Việt bê vào, mau mắn đặt lên bếp lửa, tên này tay rất khéo, chẳng cần dùng thìa, chỉ cắm cái dao mỏng vào nồi, chả hiểu quấy vài vòng ra sao, lớp bụi cát bên trên bị vét sạch, rất thần kỳ.

Hắn chẳng khách khí, xoa xoa tay ngồi bên bếp, đợi canh sôi rồi là ăn, chẳng mời ai, không phải vô lễ mà là mời Hoắc Khứ Bệnh ăn lung tung bị Vân Lang xử phạt, mời Vân Lang ăn thứ không sạch sẽ bị y khinh.

Tùy Việt thấy mình chỉ là nô tài, ăn đồ thừa không sạch sẽ chẳng hề gì, ăn một mình rất vui.

Đông Phương Sóc là người chỉ cần rượu, có cơm thịt hay không không quan trọng, rõ ràng say khướt vẫn xử lý công văn đâu ra đó. Tư Mã Thiên như mèo già, rúc trong đóng chăn lông dày xem sách, không ngó ngàng chuyện xung quanh.

Bình Luận (0)
Comment