Tô Trĩ đùng đùng nổi giận đi vào lều soái, chẳng thèm đóng cửa, mặc gió cát cuốn vào trong, mắng Hoắc Khứ Bệnh:” Ngươi mà không ước thúc đám binh tướng hạ lưu của ngươi, ta sẽ không chữa trị cho đám lưu manh Kỵ đô úy nữa.”
Hoắc Khứ Bệnh nhích mông quay mặt đi:” Nếu kẻ nào mạo phạm tới cô thì cứ lấy đầu chúng là được, còn với những Khương phụ kia, mắt nhắm mắt mở cho qua đi, bọn họ toàn là hảo hán trên chiến trường, chuyện nhỏ bỏ qua là được.”
Tô Trĩ cười lạnh:” Tướng quân đã nói thế, ti chức hiểu rồi.”
Nói xong hầm hầm bỏ đi.
“ Đám thương binh Kỵ đô úy thảm rồi.” Vân Lang rùng mình:
Hoắc Khứ Bệnh không coi ra gì:” Toàn là hảo hán, đau chút có sao?”
Vân Lang cười đểu không nói, đợi khi Tô Trĩ ra tay thì đám thương binh tha hồ chửi chủ soái, ai bảo chủ soái họ coi thường nữ nhân.
Hoắc Quang toàn thân cát bụi đi vào lầu, rửa mặt xong thấy dưới đáy chậu đọng cả lớp cát, run run báo:” Toàn bộ nguồn nước đóng băng rồi, lại không thể dùng củi làm chảy băng nữa, đệ tử ngừng chuyện rưới nước lên tường đất rồi.”
Tùy Việt ngừng ăn ngẩng đầu lên:” Thì kiếm thêm củi đốt, phía bắc có rừng hồ dương mà, ra chặt là được.”
Hoắc Quang chắp tay:” Trưởng sử không biết rồi, vì có khoảnh rừng đó nên mới có ốc đảo này, nếu chúng ta chặt hết, Dương Quan sẽ bị cát nhấn chìm.”
Tùy Việt hồ nghi:” Thật sao?”
“ Dương Quan thiếu củi đun mà khu rừng đó đã có từ mấy trăm năm, trưởng sử có thấy cư dân đương địa đi chặt cây không? Cùng lắm là họ đi nhặt cành khô, nếu chặt được thì đâu tới lượt chúng ta.”
Đông Phương Sóc đặt bầu rượu xuống kiến nghị:” Đào giếng bên nguồn nước, nước giếng sẽ không đóng băng.”
“ Đất cũng đóng băng mất rồi.”
“ Khó cũng phải đào, đắp tường đất cao lên, nếu không vài trận gió lớn, tường bị bào mòn mắt.”
Loại chuyện này Vân Lang với Hoắc Khứ Bệnh không quản, tiếp tục buồn chán ngồi đó, trái với suy nghĩ ở Trường An rằng lúc này không khí ở biên quan ắt phải khẩn trương thì ngược lại mùa đông biên quan vô chiến sự, chỉ có chuyện vụn vặt nghe phiền lòng ...
Hoắc Quang và Đông Phương Sóc cãi nhau rốt cuộc có kết quả.
Mặt đất cứng như sắt, muốn đào được nước giếng, lượng công việc quá nhiều, kết quả quyết định đào thật nhiều kênh ở sườn nam ấm áp, chất đóng băng tuyết vào kênh, đợi thời tiết tốt lên thế nào cũng có băng tan, mặc dù không nhiều, thêm chút nào tốt chút nấy.
Tùy Việt ăn no rồi mới vỗ bụng tới chỗ Vân Lang và Hoắc Khứ Bệnh:” Có tin nói bệ hạ sẽ phái một viên đại tướng tới Dương Quan.”
Hoắc Khứ Bệnh vừa nghe thế đã nhíu mày khó chịu.
Vân Lang ngồi bật dậy:” Lộ Bác Đức à, ông ta về kinh rồi sao? Chẳng lẽ phái quân phương nam lên phương bắc?”
Tùy Việt thần bí nói:” Người tới là Lý Quảng Lợi, huynh trưởng Lý phu nhân, bệ hạ không cho hắn quân đội, chỉ có kẻ bất lương hắn tụ tập ở Hà Đông, chuẩn bị tự lập quân, nghe nói còn ngông cuồng tuyên bố, hai vị tướng quân không dám tác chiến với Hung Nô, hắn dám.”
Vân Lang chỉ cười nhạt không thèm bình luận.
Hoắc Khứ Bệnh nghĩ tới một chuyện:” Hắn tới nghe chúng ta sai bảo sao?”
“ Không phải, nghe đâu là tự lập quân, không chịu sự tiết chế của hai vị quân hầu.” Tùy Việt nói rất nhỏ:
“ Nói thế là bệ hạ đã bất mãn với phương lược của A Lang rồi, nên mới giao cơ hội tốt kiếm quân công cho Lý Quảng Lợi.” Hoắc Khứ Bệnh cười ha hả vỗ vỗ đùi, hắn rất hiểu tâm trạng của hoàng đế, mặc dù tình thế bức bách đành phải đồng ý thay đổi chiến lược ở biên ải, thế nhưng trong lòng không thoải mái, hắn cũng vậy, thời gian qua cũng đang mặt nặng mày nhẹ với Vân Lang:
Tùy Viện xuỵt một tiếng:” Đây là tin tức từ Tú Y sứ giả, tướng quân đừng nói lớn như thế, chiếu thư mới rời Trường An chín ngày.”
Tây bắc kỳ thực không thiếu người, chỉ thiếu lương thực vật tư, đó là kết luận Tùy Việt làm hành quân trưởng sử nửa năm đưa ra.
Tùy Việt không muốn chuốc thêm phiền toái, vẻn vẹn hao tổn quân lương bây giờ đã làm hắn sứt đầu mẻ trán, lại thêm một đội quân số lượng không rõ nữa thì hắn sống làm sao?
Khi chiến sự thuận lợi thì đám người ô hợp là đám ác ôn, khi chiến sự bất lợi, đám ô hợp sẽ là nguyên do lớn nhất làm đại quân thất bại. Bất kỳ tướng quân nào cũng không muốn chiến đấu bên cạnh đám ô hợp như thế, nhân số nhìn thì đông, thực lực sẽ hạ xuống.
Thế nên nhìn sát khí trong mắt Vân Lang, sự khinh bỉ trong mắt Hoắc Khứ Bệnh, hắn thấy thế là bình thường, Tùy Việt cho rằng mình là gia phó trung thành của hoàng đế nên nghĩa cho hoàng đế, phải làm chuyện có lợi cho hoàng đế, sinh mệnh mới có giá trị.
Tùy Việt cho rằng hoàng đế đã sai, vậy hắn phải giúp hoàng đế sửa chữa sai lầm, giảm thiểu tổn thất.
Đợi Tùy Việt rời lều, Vân Lang mới nhìn Hoắc Khứ Bệnh ra hiệu.
Hoắc Khứ Bệnh bực mình:” Ghét nhất thái độ này của ngươi, nghĩ gì thì nói rõ ra đi, đừng để ta đoán, chẳng may ta mà đoán sai là chuyện lớn.”
Đông Phương Sóc bò tới, tên này say quá rồi, cười như thằng ngốc:” Tùy Việt làm chuyện này đi quá giới hạn rồi, sau này kết cục không tốt đâu, có nên nhắc nhở hắn không, đừng để đi sai đường sinh hậu quả đáng sợ, thời gian qua hắn vất vả, mỗ nhìn mà thương.”
Tư Mã Thiên cũng nghe thấy rồi:” Hắn đã quên mình là nô lệ rồi, nô lệ thì không nên có ý nghĩ riêng, trong mắt bề trên thì họ chỉ là công cụ, giống lừa ngựa cày cuốc, một thứ công cụ thì cần gì phải có ý nghĩ riêng.”
Hoắc Khứ Bệnh hiểu ra, nhíu mày nói:” Con người hắn không tệ, không tham lam, đối xử với chúng ta cũng hữu hảo, hắn mà xui xẻo, bệ hạ sẽ cử thứ phiền toái hơn tới, chúng ta dù là vì mình cũng không nên để hắn tự tìm được chết.”
Thấy Vân Lang không lên tiếng, Hoắc Khứ Bệnh tức giận trừng mắt lên, y mới đành gật đầu.
Chuyện này tất nhiên là do Đông Phương Sóc và Tư Mã Thiên đi làm, phải làm càng sớm càng tốt, nhân lúc chưa bị hoàng đế phát hiện dừng tay là tốt nhất, nên hai đi ngay.
Đợi trong phòng không còn ai nữa, Hoắc Khứ Bệnh nghi ngờ hỏi:” Ngươi có lựa chọn tốt hơn à?”
“ Chung Ly Viễn.”
“ Hắn mà tốt hơn Tùy Việt à?”
“ Ta thấy ta và hắn không còn nợ nần gì nhau nữa, khả năng hắn không nghĩ thế, lão bà và nhi tử của hắn được Vân thị ta giúp đỡ không ít, dù là không trực tiếp.” Vân Lang không che dấu:
Hoắc Khứ Bệnh hạ thấp giọng xuống:” Bệ hạ có biết không?”
“ Chắc là không biết, vì Chung Ly Viễn từ Tú Y sứ giả mà lên.” Vân Lang thuận miệng trả lời, sau đó nhớ ra cái gì, bất mãn:” Ta nói với ngươi hai ba lần rồi, té ra ngươi không để trong lòng à?”
Hoắc Khứ Bệnh nghĩ lại hình như đúng có chuyện này:” Mỗi lần ngươi kể như nói chuyện rau củ ngoài vườn, làm sao ta biết hắn quan trọng như thế. A Lang, bảo hắn rời khỏi bệ hạ đi, chẳng may bệ hạ biết, sẽ bất lợi cho ngươi lắm.”
Vân Lang trầm tư không tỏ thái độ ngay, mới đầu Chung Ly Viễn vào Tú Y sứ giả trả thù nhà, ai nghĩ hắn lên được vị trí như ngày hôm nay, không rõ là vận mệnh tốt hay là do cố ý, dù sao sau sự kiện Hoàng thị thì Vân Lang chưa bao giờ dùng tới hắn, vốn là quân cơ tốt để đó, biết đâu có ngày phát huy hiệu dụng.