Trong cái ngày hất nước thành băng này, Tùy Việt mồ hôi đầm đìa, mắt hoảng loạn, muốn thi lễ với Đông Phương Sóc và Tư Mã Thiên, nhất thời không biết quỳ hay khấu đầu để thể hiện sự cảm kích trong lòng.
“ Trước đó đóng dấu lên tấu chương của Vệ tướng quân đã là cực hạn rồi, chỉ nên làm một lần, nếu làm lần nữa ngài không sống tới ngày mai đâu. Trưởng sử, chúng ta tiếp xúc lâu, có tình nghĩa, không ai muốn thấy ngày ngài gặp họa, cẩn thận, hết sức cẩn thận.”
Tùy Việt sợ quá mức rồi, sợ tới mức mất ý thức, vì mục đích ban đầu của hoàng đế là sai hắn giám thị Vân Lang, thế là giờ suốt cả ngày hắn theo đuôi Vân Lang. Dù Vân Lang đi vệ sinh thì hắn cũng ở bên ngoài, hắn thậm chí còn yêu cầu Vân Lang cho ở trong lều soái, nói rằng hắn là hoạn quan, khi Vân Lang và Tô Trĩ hoan hảo không cần kỵ húy hắn.
Tất nhiên là bị Vân Lang đánh cho một trận.
Từ khi vào mùa đông, thời tiết Dương Quan mỗi ngày một lạnh hơn, đến một hôm Vân Lang phát hiện ngay cả cờ cằm trên tường thành cũng đóng băng thì hạ lệnh ngừng tất cả mọi hoạt động.
“ Mọi năm có lạnh thế này đâu.”
Thám báo từ Ngọc Môn Quan mang về một người Hung Nô đã đóng thành băng, đặt trước mặt Vân Lang, cái mặt bị bỏng lạnh gặp nhiệt chảy nước vàng, bộ dạng Mã lão lục không cách nào nhìn nổi:” Tìm thấy ở bãi Hạn Thát phía Hãn Hải, cách nơi này chưa tới ba trăm dặm.”
“ Phát hiện bao nhiêu người Hung Nô?”
“ Hai mươi sáu tên, tên này trông giống kẻ cầm đầu, mạt tướng bắt về, chắc cũng là thám báo.”
Vân Lang nhìn bản đồ ra xem, phẩy tay với Mã lão lục:” Tới quân y doanh trị thương đi.”
“ Chút thương tích này có là gì, đóng vảy là xong.” Mã lão lục rồi rít lắc đầu:
Vân Lang tinh ý nhận ra thái độ của hắn khác thường:” Trước kia các ngươi xước ngón tay cũng kiếm cớ tới quân y doanh cơ mà?”
Mã lão lục rùng mình:” Tướng quân, không dám tới đâu, trước kia đám phụ nhân rất nhẹ nhàng, giờ tới khám bệnh trước tiên chịu đau đớn sống dở chết dở mới trị bệnh.”
Vân Lang nhíu mày:” Ngươi gặp y quan bảo nàng, vô cớ hành hạ tướng sĩ sẽ nghiêm trừng không tha.”
Mã lão lục nghe vậy hớn hở chạy ngay.
Tô Trĩ quá coi trọng đám hộ phụ, quân tốt là đám thô lộ, sống ở nơi thiếu thốn nữ nhân này, có đụng chạm gì đó là bình thường, nếu quá cứng rắng khiến quân tốt bất mãn với Khương phụ, về lâu dài đó không phải phúc với bọn họ.
Chuyện đã giải quyết, Vân Lang vừa xem bản đồ, Lưu Lăng rốt cuộc cũng có động tác rồi, vừa suy tính mục đích của nàng vừa thắc mắc không biết hiện Tạ Ninh đang làm gì mà tới giờ chưa gửi về tí tin tức nào cả.
Khi trời lạnh sẽ có tuyết rơi, nhưng ở tây bắc khô hạn, chút hơi nước cuối cùng đóng thằng băng rồi, khiến cho người ở ngoài trời hít một hơi thôi phổi cũng đau như bị lửa đốt.
Trên trời không có lấy một bóng chim, dù là kền kền cũng không dám ra ngoài bay.
Thời tiết như vậy mà Tạ Ninh ngạc nhiên phát hiện chuyện chết đói chết rét quy mô lớn không xảy ra, trong quân doanh chẳng hề có thi thể.
Bọn họ ăn cực ít, đôi khi thậm chí là không ăn, suốt cả ngày nằm trong hầm băng quấn áo lông cừu ngủ, tựa hồ chỉ cần ngủ sẽ không phải ăn uống gì.
Tất nhiên đó chỉ là bề ngoài, sao không đói, chẳng qua là bọn họ năm này qua năm khác như thế, chịu đựng quen rồi, hắn nghĩ vậy.
Tạ Ninh gặp Lưu Lăng đúng một lần, từ sau đó không thấy vị đại át thị xinh đẹp đó nữa, nhưng hắn lại hay gặp một người Hán tên Giang Sung.
Sự xuất hiện của Giang Sung làm phong phú thêm rất nhiều cuộc đời nằm vùng buồn tẻ của Tạ Ninh, người này học vấn cực rộng, bất kể chủ đề nào hắn cũng có thể tham gia, nói chuyện khiến người ta thấy có lý lắm.
Nhưng nhớ ra đây là tên mà Vân Lang dù mạo phạm hoàng đế cũng muốn giết, Tạ Ninh cực kỳ cảnh giác, huống hồ thoát được sự truy sát của Vân Lang, ắt là người bản lĩnh thực sự.
“ Nếu không phải là cùng đường, mỗ không quy thuận Hung Nô, hẳn là Tạ huynh cũng thế.” Gian Sung cảm thán:” Nếu không nhờ đại át thị quyết đoán rời bỏ Bắc Hải, đi trước Vệ Thanh, lúc này chúng ta muốn bát canh nóng cũng chẳng có.”
Tạ Ninh trấn an:” Chúng ta tới trăm vạn, đối diện chỉ có năm vạn quân Hán, thể nào cũng mở được một con đường sống.”
Giang Sung đặt bát gỗ xuống, chấm nước vẽ lên bàn đá:” Trương Khiên đã đi liên kết các nước Tây Vực, chúng ta dù phá được phòng tuyến của Hoắc Khứ Bệnh thì cũng phải huyết chiến suốt dọc đường.”
“ Dù ở đất Hán hay Hung Nô, ta chẳng qua chỉ là một quân tốt, không nghĩ nhiều như vậy, sống được ngày nào biết ngày đấy thôi.” Tạ Ninh tỏ ra thoải mái, đây là thái độ nhất quán của hắn khi ở Hung Nô:
Giang Sung dùng hai tay ôm bát nước nóng cho ấm, lẩm bẩm:” Giờ có cái ăn là phúc rồi.”
Tạ Ninh trầm ngâm một lúc hỏi:” Ta lấy làm lạ, ngươi và Vân Lang không có qua lại gì, vì sao y vì giết ngươi mạo phạm cả bệ hạ?”
Giang Sung nhớ lại chuyện cũ nghiến răng:” Ta cũng không hiểu vì sao đưa xá muội tới Vân thị y quán, xá muội kết cục chết ở đó, đáng lẽ ta phải trách tội Vân thị, ta không làm thế. Vậy mà Vân Lang như tên điên truy sát ta, chẳng lẽ y có quan hệ gì tới Triệu thái tử Đan hại muội muội ta?”
Tạ Ninh phủ định:” Tên khốn kiếp đó tầm mắt rất cao, đến thái tử mà y còn không coi ra gì, nói gì tới Triệu thái tử, y làm gì nhất định có mục đích, ngươi nghĩ xem.”
Giang Sung cười khổ:” Thực sự là ta không biết đắc tội với y ở chỗ nào.”
Bụng đói, nói chuyện gì cũng không có hứng, nói nhiều chỉ thêm mệt, Tạ Ninh và Giang Sưng ngồi bên đống lửa, nhìn không trung, trông ngóng mùa xuân tới.
Một người Hung Nô già gầy tới chỉ còn tới mỗi bộ xương loạng choạng từ sau cái cây thông đi ra, ông ta gần như trần truồng, đi qua lều, qua đống lửa cũng không dừng lại, rồi tới bên vách núi, chẳng nói một lời nhảy xuống.
Tới khi đó Tạ Ninh mới hiểu vì sao trong quân doanh không có lấy một cái xác nào.
Giang Sung bới trong bụi cỏ ra mấy quả thông, đập vỡ vỗ lấy nhân, chia Tạ Ninh hai hạt, ngậm số còn lại trong miệng:” Hiện giờ mới là người già tự sát, chứng tỏ lương thực đủ cho mọi người cầm cự một thời gian. Khi nào thấy phụ nhân Hung Nô mà nhảy vách đá tức là Hung Nô sắp diệt tộc, đợi chuyện trẻ con chết đói xảy ra, người Hung Nô sẽ thành dã thú, làm những chuyện không ai tướng tượng được, khi đó người Hung Nô mới là vô địch.”
Tạ Ninh rợn người nhìn Giang Sung, cảm giác Vân Lang truy sát tên này là chính xác, nếu Giang Sung nói thật, một đám người Hung Nô tuyệt vọng sẽ bộc phát sức mạnh khó tin.
Đối diện với sức mạnh đó, dù là Hoắc Khứ Bệnh hay Vân Lang cũng chẳng thể làm được gì.
“ Vùng đất thần ban.”
“ Vùng đất thần ban.”
“ Vùng đất thần ban.”
“ Chúng ta sẽ tới vùng đất thần ban! Đó là món quà thần Côn Lôn ban cho Hung Nô chúng ta.”
Tạ Ninh đột nhiên nghe thấy ngoài lều có tiếng reo hò hết sức hưng phấn, như quên hết cả đói rét, hỏi Giang Sung:” Vùng đất thần ban là cái gì?”
Giang Sung mỉm cười ve cằm:” Từ khi rời Bắc Hải ta phát hiện Đại át thị không sợ quân Hán bắc phạt. Vùng Bắc Hải rộng lớn vô cùng, quân Hán tới, Hung Nô tiếp tục đi về phía bắc là được, chúng ta chỉ cần có cừu dê thì đi đâu mà chẳng được? Quân Hán thì không thể, ta tính rồi, chúng ta chỉ cần đi về phía bắc nam trăm dặm, quân tư của quân Hán sẽ tiêu hao một nửa, tiếp tục đi về phía bắc một nghìn dặm mà quân Hán tiếp tục đi theo thì kết cục là toàn quân bị diệt.”
“ Thế nhưng cái lạnh phương bắc cũng vô cùng bất lợi cho chúng ta, một năm thì tới nửa năm là băng tuyết bao phủ, mùa có thể sản xuất chưa tới một nửa, bởi vậy tranh hùng với Trung Nguyên, chúng ta chỉ cần thất bại một lần thôi là khó tránh được vận mệnh bi thảm.”
“ Đại át thị muốn đi về phía tây không phải là bỏ chạy, mà có mục tiêu rõ ràng, trước kia không nói là lo bị tiết lộ, khiến quân Hán nói cho mảnh đất tên Ấn Độ kia, làm chúng ta mất cơ hội tấn công bất ngờ. Giờ sĩ khí đi xuống, nói ra mục tiêu, một là ổn định lòng quân, hai là để người Hung Nô biết, cuộc sống tốt đẹp ở phía trước, đáng mỗi người dùng mạng đánh đổi. Nếu Đại át thị thành công, nàng sẽ là nữ thiền vu đầu tiên của Hung Nô.”
Một kế hoạch vĩ đại, một giấc mộng tuyệt mỹ khiến người ta không thể từ chối, dù là Tạ Ninh cũng tim đập thình thịch huống gì là người Hung Nô.
Sau đó lão hán, lão phụ Hung Nô nhảy xuống vách núi ngày càng nhiều, bọn họ khi đi chẳng có vẻ gì là bi thương, cứ như qua chơi nhà láng giềng vậy, từng bước tới vách núi rồi biến mất. Tinh thần vì bộ tộc ấy đáng khâm phục đồng thời cũng làm người ta không khỏi kinh sợ.
“ Ngươi xem, ta nói có sai không? Người Hung Nô bắt đầu tích góp toàn bộ sức lực rồi, hai tháng nữa thôi khi chim nhạn quay về, họ sẽ rời Lang Sơn, tới vùng đất thần ban.”
Giang Sung bụng sôi ùng ục, nhưng mặt cười tươi, hắn không phải người Hán nữa rồi, chỉ mong Hung Nô một tương lai tốt đẹp: