Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 989 - Q6 - Chương 136: Chuyện Cần Tới Rồi Sẽ Tới. (2)

Q6 - Chương 136: Chuyện cần tới rồi sẽ tới. (2) Q6 - Chương 136: Chuyện cần tới rồi sẽ tới. (2)

“ Hôm qua tuần doanh kết quả không tốt.” Hoắc Khứ Bệnh mặc nguyên khải giáp đi vào lều soái, giũ tuyết trên áo choàng rồi đi tới bên đống lửa:

“ Sao thế?” Vân Lang ngẩng đầu lên:

“ Tướng sĩ không còn tinh thần nữa, ai cũng cho rằng đây là cuộc chiến cuối cùng với Hung Nô, sau đó thiên hạ thái bình, cho nên kiếm tiền còn chú tâm hơn tác chiến.” Hoắc Khứ Bệnh thở dài:

Tùy Việt thừa cơ nói nhỏ:” Bệ hạ chuyến này thu hồi toàn bộ cổ phần ở tiền trang, Vân thị tổn thất nặng, nếu quân hầu muốn bù đắp lại ở nơi này, nô tài sẽ không hé răng một hồi.”

Vân Lang trừng mắt với Tùy Việt:” Bằng vào câu nói này của ngươi, ta nên xử lý ngươi ngay tại chỗ, trước kia Vân thị mở tiền trang không phải là công cụ kiếm tiền, mà là vì thu thập tiền tài tiêu diệt Hung Nô. Nay bệ hạ dùng tiền trang cung ứng cho đại quân có gì đáng tiếc? Huống hồ bệ hạ chỉ rút cổ phần của mình đã là nể mặt lắm rồi, hay là ngươi thấy bệ hạ không có quyền rút cổ phần?”

Đầu Tùy Việt lại bắt đầu toát mồ hôi rồi, lau một phát rồi vội vàng lấy cuốn sổ nhỏ ghi chép hành vi ngôn luận của Vân Lang.

“ Đương nhiên, bệ hạ rút tiền quá nhanh, làm thế khả năng tổn hại thanh danh tiền trang, nếu bệ hạ dùng nửa năm rút dần ra mua hàng hóa, như thế sẽ không ảnh hưởng tới tiền trang lẫn cân bằng thị trường.”

“ Lần này tổn thất lớn như vậy là tội Tang Hoằng Dương, hắn quản lý tiền trang ba năm, đáng lẽ phải biết làm sao để bệ hạ có lợi ích lớn nhất, nhưng hắn vì tư lợi mà bức hại tiền trang, không nghĩ rằng đó cũng là con dân bệ hạ sao? Chẳng lẽ phải chết một đám người mới thể hiện được năng lực của hắn.”

“ May là A Kiều quý nhân ra tay chặn sóng giữ mới không gây sụp đổ liên hoàn, nhưng giờ tiền trang mất đi tài chính giám sát của bệ hạ, chỉ béo bở tiền gia tham lam. Ta đã viết xong tấu chương, hi vọng bệ hạ sớm ngày mở ngân hàng hoàng gia, dùng làm cơ cấu quản lý tiền trang, vậy mới có thể khống chế được đám tiền gia làm xằng làm bậy, đảm bảo tiền trang là thứ lợi nước lợi dân.”

“ Đề cử hiền tài không tránh người thân, Tang Hoằng Dương tài cán không đủ, lòng riêng quá nhiều, ta tiến cử Trương An Thế làm hàng trưởng ngân hàng hoàng gia, trực tiếp chịu trách nhiệm với bệ hạ. Tiền trang do Vân thị khống chế cũng sẽ gộp vào ngân hàng hoàng gia, chỉ chiếm lượng nhỏ cổ phần để con cháu Vân thị sau này có miếng ăn là đủ.”

Vân Lang nói những lời này không tránh đám Đông Phương Sóc, Tư Mã Quang, thậm chí Đông Phương Sóc còn đứng dậy chắp tay một cái biểu thị khâm phục.

Tùy Việt mau chóng tập trung tinh thần ghi chép, hắn biết Vân Lang nói cho hắn nghe, không dám thêm bớt một chữ, hắn biết bệ hạ rất muốn biết thái độ của Vân Lang về tiền trang.

Không cần biết đó có phải là suy nghĩ thật của Vân Lang không, dù sao trách nhiệm của hắn là làm tai mắt của hoàng đế, có sao thuật lại vậy là đủ, không dám có ý nghĩ gì nữa rồi.

Gió bắc cứ từng hồi từng hồi lớn lên, mùa đông ngày sau lạnh hơn ngày trước ... Có điều mạnh thì không thể lâu, điều này chứng tỏ, mùa đông sắp qua rồi.

Từ Dương Quan tới Ngọc Môn Quan, nếu đi trên tường thành thì mất một ngày là đủ, đoạn tường thành dài 70 dặm này, Vân Lang không nhớ mình đã đi qua bao nhiêu lần.

Vì thế Hoắc Khứ Bệnh rất không hiểu.

Từ khi phát hiện thám báo của Lưu Lăng chết cóng ở bãi Hạn Thát, hắn đoán, mục tiêu của Lưu Lăng dứt khoát là Ô Tôn.

Lưu Lăng không thể chạy cả ngàn dặm tới đây để chơi trò công thành chiến với quân Hán, người Hung Nô không có thời gian cũng như năng lực, nếu dây dưa với họ sẽ bị đám Vệ Thanh đuổi kịp.

Vân Lang không nghĩ thế, người Hung Nô đã tới bên mép bờ sự điên cuồng rồi, có chuyện gì mà không dám làm, dù sao nếu y là Lưu Lăng, cướp của Dương Quang, Ngọc Môn Quan, lợi ích lớn hơn cướp của Ô Tôn.

“ Hừ, ngàn dặm đột kích, ngươi biết điều đó có nghĩa là gì không? Ngươi căn bản không hiểu kỵ binh.”

“ Ta không hiểu kỵ binh, nhưng ta hiểu Lưu Lăng.”

Sự bảo thủ của Vân Lang không chỉ khiến Hoắc Khứ Bệnh bất mãn, ngay cả loại không hiểu gì về quân sự như Tùy Việt, Trương Khiên cũng nghi vấn với chiến lược cố thủ Dương Quan, Ngọc Môn Quan.

Sức ảnh hưởng của Hoắc Khứ Bệnh ở mặt quân sự quá lớn, một thống soái bất bại, chỉ cần lên tiếng sẽ có rất nhiều người mù quáng nghe theo.

“ Khứ Bệnh, người ta chỉ cần dùng vài vạn người đã đủ cầm chân ngươi để đại quân đi hoàn thành sứ mệnh khác, dù hai huynh đệ chúng ta dốc toàn quân ra thì có thể níu chân được bao nhiêu người Hung Nô? Hai mươi vạn là cùng.”

“ Khi đó người ta vừa tác chiến với chúng ta, vừa có thể làm bất kỳ chuyện gì, dù ngươi ngoạm được Lưu Lăng một miếng lớn thì sao? Nếu Hung Nô thừa thế tới họa hại bốn quận Hà Tây, quyền uy chúng ta vừa lập nên với người Khương sẽ tiêu tan, được không bằng mất.”

Hai tên cứng đầu gặp nhau, kết quả tất nhiên là không bên nào chịu bên nào, Hoắc Khứ Bệnh cuối cùng vẫn quyết định sau đông chí sẽ dẫn binh mã bản bộ đi tìm người Hung Nô, tùy cơ tác chiến.

Vân Lang dẫn binh mã Vệ tướng quân tiếp tục cố thủ Đôn Hoàng, Ngọc Môn Quan, Dương Quang, muốn thông qua giữ vững dải tam giác này, tử thủ bốn quận Hà Tây.

Phương án này làm Hoắc Khứ Bệnh bất mãn, Vân Lang cũng bất mãn, dưới phương án này lực lượng tấn công không đủ uy hiếp Hung Nô, phong thủ không đủ khiến Hung Nô dừng bước.

Phương sách tác chiến hai đầu dở dang này lại là an bài duy nhất họ có thể làm bây giờ.

Tường thành Nhạn Môn Quan không cao như Vân Lang nghĩ, tường thành Dương Quan cũng thế, ở vùng Đôn Hoàng nghèo khó, muốn kiếm một cây đại thụ còn khó nói gì tới xây dựng thành quan cao lớn.

Trước khi tới Đôn Hoàng, Vân Lang định nung gạch xây tường thành, nhưng đối diện với hoang mạc mới biết ý tưởng và hiện thực chênh lệch lớn thế nào.

Gió bắc đáng ghét gào thét đập vào tường thành, mỗi lần mang đi ít bùn đất, Dương Quan vừa xây thành, qua nửa mùa đông thôi, lau sậy dùng để cố định bù đất đã lộ ra, gặp gió thổi phát ra những tiếng như quỷ quái kêu gào.

“ Tướng quân thực sự cho rằng Lưu Lăng sẽ tới Dương Quan?” Tùy Việt đối diện với Vân Lang sắc mặt âm trầm, thực sự không lấy nổi dũng khí nói chuyện:

“ Các ngươi quá ảo tưởng bởi thắng lợi những năm qua rồi, Tùy Việt, ngươi phải biết rằng ở tây bắc này, chúng ta chính là phe yếu thế thực sự.”

“ Nếu đã thế vì sao tướng quân không cầu viện bệ hạ?” Tùy Việt không hiểu:

“ Ta dâng tấu yêu cầu bệ hạ hay đổi chiến lược kỳ thực chính là cầu viện, bệ hạ hiểu điều ấy cho nên phái Lý Quảng Lợi tới.”

Tùy Việt thở dài không lên tiếng nữa, biết mình vừa hỏi một câu thừa thãi, Đại Hán bốn mặt xuất kích, trong tay hoàng đế chỉ còn mười hai vạn quân cận vệ, đó là chỗ dựa cuối cùng rồi, làm sao có thể phái tới tây bắc, nghiến chặt răng:” Lưu Lăng hại khổ chúng ta.”

“ Ha ha ha, kẻ địch không sai, sai ở chúng ta, sau này đừng nói những lời khiến người ta cười cho như thế. Nếu giờ ta là trưởng sử thì đã đi thống kê toàn bộ nam đinh có ở Đôn Hoàng, đồng thời thao luyện bọn họ, chuẩn bị cuộc chiến sắp tới.” Vân Lang đưa ra ý kiến thiết thực nhất cho Tùy Việt:

Tùy Việt lẩm bẩm:” Trước đây nô tài mong mùa đông trôi qua thật nhanh, giờ chỉ muốn nó kéo thật dài.”

Khi kền kền lại bay lên trời, Hoắc Khứ Bệnh dẫn hai vạn quân rời Dương Quan, để lại cho Vân Lang 6000 kỵ binh.

Trời vẫn lạnh, ban ngày còn cảm thụ được chút hơi thở mùa xuân, tới tối lại thành mùa đông lạnh căm, trang bị đủ đồ giữ ấm và thức ăn năng lượng cao, miễn cưỡng có thể ứng phó.

Đương nhiên là với quân Hán thôi, đối với Hung Nô, xuất kích lúc này vẫn là quá sớm.

Hoắc Khứ Bệnh đi, dự báo chiến tranh sắp tới.

Quân doanh trống một nửa.

Có điều Tùy Việt danh chóng dùng tráng đinh do hắn dày công lựa chọn lấp vào khoảng trống, đến Vân Lang cũng bất ngờ, chỉ hai mươi ngày mà hắn gom được hai vạn tráng đinh có thể xuất chiến.

Tội tù, phạm quan, chuế tế, thương cổ do quanh năm bị trưng dụng tới trong quân, một số làm đội cảm tử lâu, học được chút bản lĩnh.

Tùy Việt chọn ra được 5000 người sức chiến đấu không tệ, nhìn họ hoan hỉ nhận khải giáp, Vân Lang thấy có lỗi, giờ y chỉ mong Hung Nô giống đám Hoắc Khứ Bệnh nghĩ, không tới Dương Quan mà tới thẳng nước Ô Tôn.

Suy nghĩ như vậy chỉ có thể nghĩ trong lòng.

“ Tường thành không đủ cao.” Hoắc Quang nói ra điều đáng lo nhất ngoài thiếu binh lực:

“ Mai ngươi tới Thiết Kính Sơn thương lượng với Tào Tương, chuẩn bị xây phòng tuyền thứ hai ở Trương Dịch.” Vân Lang ra lệnh:

“ Sư phụ, Hung Nô không tới Trương Dịch đâu, thậm chí chúng không qua Tửu Tuyền.”

“ Đi chuẩn bị đi, chúng ta mong điều tốt nhất, chuẩn bị điều xấu nhất, đừng lỡ thời gian.”

Hoắc Quang thấy sư phụ có vẻ đánh giá cuộc chiến này hung hiểm hơn mình nghĩ, hỏi:” Vậy đệ tử đưa sư nương đi cùng?”

“ Sư nương ngươi không đi đâu.”

Hoắc Quang không nói thêm nữa, mau chóng chạy đi.

“ Tướng quân, cọc đã được đóng trước tường thành, gai tam giác ngâm phân ngựa đã bố trí xong.” Lý Lăng tới báo cáo:” Mạt tướng cho rằng trong phạm vi nỏ bao phủ, đào thêm ba hào nữa, nỏ binh nấp trong hào, chỉ cần người Hung Nô tới gần, trước tiên tập kích, đánh tan lá gan của chúng.”

Vân Lang đột ngột hỏi:” Sợ hả?”

Lý Lăng xấu hổ gật đầu:” Sợ, có điều tướng quân ở sau trông chừng, mạt tướng không sợ nữa.”

“ Ngươi xem, hoang mạc mênh mông chỉ có một chỗ duy nhất nhô lên chính là Dương Quan, ở nơi quỷ quái này, muốn xây dựng thành trì ở chỗ hiểm yếu chút cũng không thể. Một khi khai chiến chúng ta sẽ phải đói diện với tình cảnh bốn bề là địch, chỗ dựa không phải thành trì, mà là chúng ta.” Vân Lang thực sự không dám lạc quan trận chiến sắp tới:” Lý Lăng, giao cho ngươi một quân vụ, nếu ta hãm vào trận địch không thể thoát thân, ngươi phải giết ta bằng mọi cách!”

Lý Lăng nhìn lưng thẳng tắp như cán thương của Vân Lang, gật đầu dứt khoát:” Tất nhiên, nhưng mạt tướng chưa chết, sẽ không để tướng quân xung phong hãm trận.”

Vân Lang vỗ vỗ vai hắn rời tường thành quay về lều soái, lần nữa mở bàn đồ, mắt nhìn chằm chằm bãi Hạn Thát.

Địa hình bãi Hạn Thát vô cùng đặc thù, toàn bộ đều là ngọn đồi nhỏ cao bằng một người, nếu nhìn từ xa giống như sóng cuộn, đó là địa hình có lợi với kỵ binh, vừa không cản trở chiến mã chạy, lại phần nào cản cung nỏ.

Hoắc Khứ Bệnh đi trước, e là làm quen với địa hình, chuẩn bị đại chiến với Hung Nô ở đó.

Lưu Lăng chỉ cần phái một đội quân cầm chân Hoắc Khứ Bệnh, lại phái một quân nữa áp sát một dải Ngọc Môn Quan, Dương Quan, khiến Vân Lang không thể xuất binh, như vậy mục dân phụ nhân trẻ nhỏ hành quân chậm chạp có thể đi trước.

“ Trình tự trước sau sẽ rất quan trọng.” Vân Lang lẩm bẩm:

Hoắc Quang không biết tới từ lúc nào, vì sư phụ một lòng nhìn bản đồ nên không lên tiếng, giờ thấy sư phụ nói rồi, nhỏ giọng nói:” Sư phụ, giờ chúng ta phải làm sao?”

“ Đợi, chờ đợi! Đợi thời cơ xuất hiện, đợi Lưu Lăng phạm sai lầm!”

(*) HẾT Q6!

Bình Luận (0)
Comment