“ Các dũng sĩ Hung Nô, hôm nay chính là ngày đầu tiên chúng ta mở cánh cửa tân thế giới, ta chỉ có một yêu cầu, các ngươi hãy vượt qua vòng vây của quân Hán, vượt qua rồi là thắng lợi, vượt qua rồi sẽ tới được vùng đất thần Côn Lôn ban cho chúng ta.”
“ Từ thời khắc này ta ban cho các dũng sĩ Hung Nô quyền lực tác chiến, ta ban cho các ngươi quyền lực bảo vệ phụ nhân trẻ nhỏ, ta ban cho các ngươi quyền lực cứu vớt Hung Nô, ta ban cho các ngươi quyền lực có được tất cả chiến lợi phẩm.”
“ Các dũng sĩ của ta, đại át thị của các ngươi sẽ kề vai tác chiến cùng các ngươi, cho dù nhìn thấy ta ngã xuống cũng đừng dừng vó ngựa, tiến lên, tiến lên, tiến tới vùng đất thần ban!”
“ Nguyện thần Côn Lôn phù hộ phù hộ cho Hung Nô.”
Lưu Lăng quỳ trên đài cao, mình trần lộ ra bầu ngực đầy đặn trước mặt đám đông, nàng thành kính quỳ trên mặt đất, đọc kinh văn quái dị cùng đại quỷ vu, cầu khẩn thần Côn Lôn.
Dưới Âm Sơn là người Hung Nô như biển, cùng đại át thị hướng về Tuyết Sơn cầu khấn, bị lời nói của nàng làm ai nấy máu chảy giần giật, bọn họ chờ đợi quá lâu, nhẫn nhịn quá lâu, đã tới lúc phát tiết.
Nghi lễ vừa xong, một thiếu niên tráng kiện đã không đợi thêm được nữa, nhảy lên chiến mã trước tiên hô lớn:” Ai muốn theo ta đi trước một bước?”
Vô số người Hung Nô nhảy lên ngựa, giơ trường đao lên cao:” Chúng ta cùng đi!”
Trong tiếng hò reo của toàn bộ người Hung Nô, thiếu niên lao xuống Âm Sơn, vó ngựa rung chuyển cả núi rừng, hướng thẳng về mục tiêu của minh!
Như lang như hổ!
“ Tạp Bố Lặc! Ta đợi mừng công ngươi, ta sẽ để lại nữ nhân đẹp nhất cho ngươi.” Lưu Lăng ở sau lớn tiếng hứa hẹn:
Tạp Bố Lặc hơn hai vạn thiếu niên Hung Nô đi, quân đội Hung Nô còn lại cũng dần dần khởi hành, phân chia thứ tự trước sau hết sức rõ ràng, không hề xảy ra cảnh hỗn loạn nhốn nháo, cùng lúc đó đại đội do Mông Tra chỉ huy cũng lùa đàn gia súc như nước lũ từ núi đổ vào hoang nguyên.
Như Ý mặc giáp trụ cho Lưu Lăng, nữ nhân trông nhu nhược trang bị hoàn tất liền biến thành nữ tướng uy vũ, áo choàng lông chồn trắng ôm lấy khuôn mặt mỹ lệ, thêm vài phần mạnh mẽ uy nghiêm.
Nàng ngồi ở tảng đá bên đường, tươi cười hỏi han cổ vũ mỗi người Hung Nô đi qua, chúc bọn họ may mắn, mãi cho tới khi Mông Tra nhiều lần mời lên ngựa, nàng mới cưỡi một con ngựa trắng đi cùng đám đông.
“ Phát hiện đại quân của Hoắc Khứ Bệnh ở phía trước không xa.” Mông Tra có chút lo lắng:
Lưu Lăng cười tự tin:” Hoắc Khứ Bệnh tuy cường đại, nhưng binh lực của hắn không đủ, hắn không thể bù đắp lại khiếm khuyết ấy. Mông Tra phái Triệu Tín đi đối phó với hắn, không cần thắng, cầm chân hắn cho trung quân đủ thời gian công phá Ô Tôn.”
Mông Tra vỗ ngực bồm bộp:” Vậy phía Vân Lang để ta đi đối phó.”
“ Không, ngươi quản lý trung quân, đó mới là chỗ yếu hại của chúng ta, phía Vân Lang, để ta.” Lưu Lăng nói hết sức dứt khoát, không cho Mông Tra cãi lời, nữ nhân khác tới Hung Nô thì đóa hoa tươi cũng héo tàn, chỉ có Lưu Lăng, chẳng những không bị gió phương bắc, bị thịt cừu dê biến thành xấu xí mà càng thêm kiều diễm.
Quyền lực là xuân dược tốt nhất của nam nhân, vũ khí duy trì nhan sắc tốt nhất của nữ nhân.
Trăm vạn người cùng hành động khí thế rầm rộ như có thể dời non lấp biển, đi tới đâu muông thú bỏ chạy, chim chóc nháo nhác, muốn che dấu người khác là không thể.
Tạp Bố Lặc đi tiên phong đã ngoài trăm dặm, Tả đại tướng phụ trách đoạn hậu còn ở trong núi, đợi toàn bộ mục nhân rời đi.
Chim ưng trên trời nhìn thấy cảnh này bay về phía khác.
Lưu Lăng có chút kiêu ngạo.
Người Hung Nô có cuộc di cư hùng tráng này đều xuất phát từ mệnh lệnh của nàng, một câu nói của nàng chỉ huy trăm vạn người Hung Nô, làm sao không tự hào?
Lúc này Lưu Lăng rất muốn đứng trên nơi cao nhất của Trường An hét lên với Lưu Triệt, kẻ địch ngươi sợ nhất đều ở trong tay ta! Nay ta dẫn chúng khiêu chiến với tướng quân cường của ngươi!
Hoắc Khứ Bệnh đứng trên ngọn núi không xa, nhìn đại quân Hung Nô di động không nói một lời, vẻ mặt hết sức nghiêm trọng.
Người Hung Nô không cần phương thức hành quân cao thâm gì cả, bọn chúng cứ thế ngang nhiên rời Âm Sơn, thoải mái tiến về phía trước.
Trong đầu hắn tính vô số mưu kế, vô số quân trận, nhưng bất kể trong thời gian ngắn hắn giết được bao nhiêu người Hung Nô cũng sẽ phải đối diện với nhiều người Hung Nô hơn.
Bất kể quân lược và trí tuệ gì, đối diện với lực lượng tuyệt đối này, gần như không có đường thi triển.
Nắm chặt đại kích trong tay kiếm chế kích động, lần đầu tiên nhìn thấy kẻ địch ngay trước mắt Hoắc Khứ Bệnh lại không muốn xông lên chiến đấu … không ai dám hết! Chỉ có tín sứ dùng tốc độ nhanh nhất truyền tin tức này đi.
Người Hung Nô rốt cuộc cũng đã tới.
Hai ngày trước Vân Lang nhận được tin tức Hoắc Khứ Bệnh truyền tới, khi nghe 20 vạn người Hung Nô chia đường đến Dương Quan, Vân Lang không lo nữa mà lại còn bình tĩnh hơn.
Bằng vào 20 vạn người mà muốn công phá Ngọc Môn Quan, Dương Quan tuy dư sức, song vẫn có độ khó nhất định, Lưu Lăng hẳn là không muốn hi sinh quân lực Hung Nô dưới thành quan, đoán chừng chỉ muốn kiềm chế quân Hán ngoan ngoãn ở trong quan ải thôi.
Cho nên gần đây Vân Lang sống không tệ, chỉ có Tô Trĩ là đầy nghi ngờ, nàng biết Lưu Lăng thích Vân Lang, khi ở Vân thị nhiều lần quyến rũ sư huynh.
Càng rõ Vân Lang vì Lưu Lăng mà làm Giai nhân ca.
Thế nên khi nghe đám Đông Phương Sóc, Tư Mã Thiên nói, Lưu Lăng tới Dương Quan chưa chắc vì muốn cướp bóc bốn quận Hà Tây, nàng liền cố chấp cho rằng Lưu Lăng tới cướp trượng phu sư huynh của nàng.
“ Khả năng muội có thai rồi.” Sáng sớm thức dậy, Tô Trĩ vừa búi tóc vừa cảnh cáo Vân Lang:
“ Có thai thì tốt, nhà ta nhân đinh không nhiều, ta cũng mong có nhiều con.” Vân Lang dựa vào đầu giường, lúc này y cực kỳ thèm một điếu thuốc:
Tô Trĩ bổ xung thêm:” Muội không muốn con ra đời không có cha.”
“ Ta đảm bảo với muội, bất kể muội sinh bao nhiêu đứa, bọn chúng sẽ đều thấy cha.”
Tô Trĩ chất vấn:” Mấy ngày qua Hoắc Quang cứ quanh quẩn cạnh muội, còn bố trí quân y doanh của muội ở Đôn Hoàng, có phải do huynh sai hắn làm không? Muội nói rồi đấy, muội không đi đâu hết.”
“ Đừng cả nghĩ, đó là do hiếu thảo của Hoắc Quang thôi, nếu không ngay từ đầu ta đã chẳng đồng ý cho muội theo rồi.”
May mắn có thám báo trở về Vân Lang mới thoát khỏi sự dây dây dưa của Tô Trĩ, tin tức người Hung Nô áp sát liên tục báo về Dương Quan, còn Hoắc Khứ Bệnh lại đột nhiên biến mất, liên tục sáu ngày không có chút tin nào của hắn, không biết mưu tính gì.