Khi Hung Nô cách Dương Quan chỉ còn 300 dặm thì Lý Quảng Lợi tới.
Phải nói hắn tới rất nhanh, chiêu binh mãi mã từ Hà Đông, tới Dương Quan chỉ mất 3 tháng.
Cứ nghĩ tên này vênh váo đắc ý lắm, không ngờ Vân Lang vừa gặp Lý Quảng Lợi thì hắn quỳ một gối chắp tay:” Mạt tướng Lý Quảng Lợi phụng lệnh bệ hạ tới Dương Quan nghe sai bảo.”
Thực sự là Vân Lang rất ngạc nhiên, có điều giờ là lúc y cần viện binh nhất, chó mèo gì tới y cũng nhiệt tình chào đón, kéo hắn dậy:” Tướng quân nói đùa rồi, theo ý chỉ bệ hạ thì hai ta không có quan hệ trên dưới.”
Lý Quảng Lợi cúi đầu:” Mạt tướng ở Trường An lớn tiếng càn rỡ, chẳng qua là vì một cơ hội vươn lên, xúc phạm hai vị quân hầu thực đáng tội chết. Mong hai vị quân hầu nể tình mạt tướng một lòng sát nô tạm tha cho, xem mạt tướng có giết giặc được không hãy quyết, nếu hai vị quân hầu chua nguôi giận, mạt tướng xin tự trừng phạt.”
Dứt lời hào sảng cởi áo, nằm xuống đất rống lên với thân binh:” Lý Quảng Lợi nói lời xấc xược, xúc phạm hai vị quân hầu, tội không thể xa, xin nhận ba mươi roi trước, lập tức chấp hành.”
Xem ra tên này không phải ngu xuẩn hết thuốc chữa, Vân Lang cũng không đơn giản tin ngay lời hắn, chỉ hứng thú đứng nhìn xem hắn biểu diễn tới mức nào.
Hai tên thân binh của Lý Quảng Lợi mang roi nhúng nước chuẩn bị trước không chút dung tình quất lên người hắn.
Chát chát chát!
Tiếng roi quất lên người ngày càng nặng, lưng, mông Lý Quảng Lợi chẳng mấy chốc máu thịt bầy nhầy, vẻn vẹn điều này chứng tỏ không phải giả dối, hắn bỏ đủ vốn liếng.
Vân Lang chỉ đứng xem không ngăn cản.
Đúng ba mươi roi, hai tên thân binh đồng loạt thi lễ:” Xin quân hầu nghiệm thương.”
Lý Quảng Lợi vừa cựa mình lảo đảo bò dậy, Vân Lang đạp cho một cái, chỉ tay quát:” Khốn kiếp, đại địch trước mắt, không biết quý trọng thân thể lại còn làm hành vi tự tàn này, người đâu, đưa tới quân y doanh chữa trị.”
“ Mạt tướng biết tội.”
Bốn thân binh nhanh chóng đưa Lý Quảng Lợi lên giá, khiêng tới quân y doanh.
Hoắc Quang chép miệng:” Gian nhân càng lúc càng nhiều, sau này thật khó sống.”
“ Bất kể hắn vì mục đích gì tới biên quan thì đều là hảo hán, cho dù hắn vì tư lợi chăng nữa, chỉ cần hắn lập quân công thì vinh hoa phú quý là thứ hắn xứng đáng được nhận. Có hi sinh có thu hoạch, đó là điều lệ hạch tâm nhất của quân đội.”
Vân Lang hiện thời không bận tâm tới vấn đề ấy, cường địch trước mắt cần đoàn kết mọi lực lượng có thể, bởi thế không những gạt bỏ hết bất mãn với Lý Quảng Lợi, còn muốn khích lệ hắn.
Bạch mã đeo cương vàng,
Lên tây bắc ruổi rong.
Hỏi con nhà ai thế,
Tráng sĩ đất U, Tinh?
Xa quê từ thuở nhỏ,
Vùng biên ải lẫy danh.
Sớm chiều đeo cung tốt,
Cùng tên hộ xếp bằng.
Vỡ đích trái tên bắn,
Nát tiêu phải cung dương.
Ngửa người cũng bắn trúng,
Cúi thân chẳng chệch đường.
Nhanh nhẹn hơn khỉ vượn,
Khoẻ như báo thuồng luồng.
Thành xa tin cấp báo,
Giặc Hồ đã vào trong.
Hịch từ phương bắc xuống,
Dẫn ngựa lên đê trông.
Giặc Hung Nô phải đuổi,
Tiên Ty cũng đạp bằng.
Hy sinh đầu mũi giáo,
Tính mệnh ai xót thương?
Cha mẹ không chăm sóc,
Thê tử chẳng ngó ngàng.
Tên biên vào danh sách,
Chuyện riêng có ai màng.
Bỏ thân vì nạn nước,
Chết về lại cố hương. (*)
Vân Lang viết xong chữ cuối cùng của bài Bạch Mã Thiên bỏ bút lông xuống đặt lên giá, đưa cho Hoắc Quang:” Giao cho Lý Quảng Lợi.”
Bài thơ hay như vậy mà giao cho tên đó? Hoắc Quang có chút bất mãn:” Thật lãng phí.”
Đông Phương Sóc đọc xong vuốt râu bình luận:” Khác nhạc phú thi bình thường, mỗi hàng năm chữ thể hiện rõ sự hoạt bát thiếu niên, rất có tác dụng nâng cao sĩ khí. Thi ca quân hầu viết ngày càng đặc sắc rồi, đã vượt qua cả Giai nhân ca.”
Vân Lang lấy phong thư đưa Tùy Việt:” Chép lại nội dung phong thư này một lần.”
Tùy Việt thuận tay xem:” Trong thư có rất nhiều chỗ bị bôi xóa.”
“ Hừ đó là kế ly giản của Lưu Lăng mà thôi.”
“ Câu này hình như là muốn phong ngài làm gì đó.”
“ Phong ta làm hữu hiền vương, hẳn là vị trí đó mới có chút sức hấp dẫn.”
“ Ngài tựa hồ không cần.”
“ Đổi lại ngươi có cần không?”
Vân Lang nói không sai, y vốn là trọng thần ở Đại Hán, nếu cùng làm thần tử cho người ta, sao không làm ở nơi giàu có quen thuộc mà đi Hung Nô?
Huống hồ giờ trong mắt nhiều người, Hung Nô đã sắp diệt vong, ai mà muốn đi?
Tư Mã Thiên cũng chép một lượt thư của Lưu Lăng gửi Vân Lang, hỏi:” Tướng quân, tín sứ sao rồi?”
“ Thả về rồi, ta nói với Lưu Lăng, lần sau phải người tới thì phái một tên đào nô Hán gia, nói chuyện cũng thuận tiền hơn.”
“ Ngài muốn giết ai, Tạ Ninh, Giang Sung hay Triệu Tín?”
“ Không cần biết, chỉ cần địa vị cao hơn mục nhân là được.”
“ Lưu Lăng muốn hẹn ngài gặp mặt ngoài thành, rốt cuộc ngài có đi không?”
“ Đi chứ, ta đi cùng Tùy Việt.” Vân Lang nhìn Tùy Việt đang thấp tha thấp thỏm, nói ra lời hắn muốn nghe nhất:
Lý Quảng Lợi vừa ăn đòn được xử lý viết thương xong đã quay lại, một vì bài ca Vân Lang viết, hai là muốn nghe cái nhìn của Vân Lang với thế cục hiện giờ.
Tên này đúng là thứ súc sinh, vừa ăn 30 roi mà vẫn đi phăm phăm nhu không, Vân Lang nhắm đổi lại là mình thì nửa tháng khó rời giường là cái chắc:” Thương thế sao rồi?”
Lý Quảng Lợi chắp tay:” Chỉ cần Vân hầu không còn giận nữa, mạt tướng có thể chịu được nhiều hơn.”
“ Ngươi tới đúng lúc lắm, đại quân Lưu Lăng cách phía đông Dương Quan ba trăm dặm, nơi này sắp đối diện với một cuộc đại chiến rồi.”
Lý Quảng Lợi vỗ ngực:” Chỉ cần Vân hầu cần, mạt tướng sẽ mở cửa nghênh chiến Hung Nô.”
Vân Lang xua tay:” Chuyện đó thì không cần, ta có kiên thành để thủ, không cần ra ngoài tử chiến với Hung Nô ở chốn đồng hoang làm gì. Ta chỉ muốn hỏi ngươi, sức chiến đấu của đám du hiệp ra sao?”
Lý Quảng Lợi tức thì tái mặt, vừa rồi hắn chỉ nói khách khí vậy thôi, không ngờ Vân Lang tựa hồ có ý dùng đám người bọn hắn thật. Thế nhưng hắn vừa tới Dương Quan chưa đứng vững chân, nếu hồ đồ tiếp nhận an bài chỉ có chết, nếu nuốt lời e Vân Lang trở mặt, chắp tay:” Đều là hảo hán.”
“ Được, ta cần câu nói này của ngươi, đi dưỡng thương đi, đợi an bài phòng thủ xong, ắt mời ngươi tham dự thảo luận.” Vân Lang không cho hắn cơ hội lên tiếng, sai Hoắc Quang mời đi:
“ Quân hầu định tước đoạt quân quyền của Lý Quảng Lợi sao?” Tùy Việt nghi ngờ:
Phiền phức vậy đấy, nếu phải Lý Quảng Lợi ra trận thì người ta bảo y cố tình hãm hại, nếu không dùng, vẫn có người hoài nghi như Tùy Việt, Vân Lang lắc đầu:” Thủ thành dùng một chút, dùng xong giao cho Lý Quảng Lợi.”
Lý Quảng Lợi mang tới một vạn hai nghìn người, trong đó có ba nghìn quân chính quy, đại đa số là cung vệ. Sau khi kiểm duyệt đội quân này, Vân Lang có chút hâm mộ Lý Quảng Lợi.
Nhớ năm xưa y được phong hầu Lưu Triệt chỉ cấp cho mấy nghìn quân quận quốc, đa phần là nông dân không huấn luyện. Tới lượt tiểu cữu tử của hắn thì có ngay ba nghìn cung vệ, bốn nghìn thực ấp binh, còn kẻ bất lương chỉ có năm nhìn, nhốn nha nhốn nháo tụ tập một chỗ.
Khi Vân Lang xuất hiện, không ngờ có kẻ chẳng biết sống chết còn lớn tiếng hòi khi nào mới có thể đi đánh nhau với Hung Nô một trận.
Vân Lang không phạt những tên to mồm đó, lại còn cổ vũ họ vì nước giết địch.
Đám cung vệ cùng thực ấp binh tỏ ra cực kỳ cung kính, nhưng e quân lệnh của Vân Lang không có mấy tác dụng với đám ngày.
Vân Lang phái Tùy Việt ra mặt, y không thích rắc rối, y chỉ muốn ứng phó qua nguy cơ trước mắt.
Bầu trời cuối cùng xuất hiện bóng chim nhạn, gió đông cũng đã thổi, bóng dáng du kỵ Hung Nô cũng xuất hiện ở chân trời.
Vân Lang rất trấn định, ngồi trên ghế nhìn thám báo của mình lần lượt chạy vào thành, cấp báo liên hồi.
Hung Nô thực sự tới rồi.
(*) Bạch Mã Thiên - Tào Thực.