Lý Lăng hưng phấn tới run người, nhìn người Hung Nô phóng ngựa chạy qua thành quan, thỉnh lệnh:” Tướng quân, cho mạt tướng xuất kích, chém chết chúng.”
Còn chưa đợi Vân Lang trả lời mấy tên du hiệp đã bỏ trận, nhảy lên ngựa truy đuổi du kỵ Hung Nô.
Lý Quảng Lợi vội khom người nói:” Mạt tướng sẽ đi ước thúc quân kỷ.”
“ Không cần, đợi chúng về chặt đầu là được.”
Đám du hiệp tự cho mình cường đại, hú hét truy đuổi người Hung Nô, người Hung Nô bỏ chạy, khi phát hiện ra chỉ có chừng năm chục kỵ binh truy đuổi, hơn chục người Hung Nô quay đầu ngựa, xông thẳng vào đám du hiệp.
Chỉ cần một đòn, đám du kỵ bị ném xuống ngựa như trẻ con, số còn lại bất chấp huynh đệ ngã xuống đất quay đầu ngựa bỏ chạy bị từng mũi tên Hung Nô giết chết.
Vẻn vẹn nửa tuần hương, năm mươi du hiệp bị hơn mười người Hung Nô giết sạch sẽ, đầu lâu bị chặt xuống, chạy quanh thành thị uy với quân Hán.
Không có lấy nổi một tên quay về.
Lý Lăng nổi giận quát Lý Quảng Lợi:” Lâm trận làm nhục quân, đây là tội chết.”
Lý Quảng Lợi mắt trợn tròn:” Xin cho mạt tướng xuất kích.”
Vân Lang lạnh nhạt nói với Hoắc Quang:” Giết đi.”
Hoắc Quang phất cờ, sàng nỏ quân trên tường thành tức thì phát động, chỉ nghe ùy một cái, mũi tên như trường mâu phóng ra, vượt qua khoảng cách dài, giết du kỵ đắc ý tới quá gần tường thành.
Người Hung Nô vừa rồi còn chạy qua chạy lại giễu võ giương oai giờ quá nửa ngã xuống, chiến mã nằm trên mặt đất hí đau đớn.
Số may mắn thoát được hò hét gọi nhau muốn bỏ đi, Lý Lưng hạ lệnh cho hơn mười kỵ binh lập tức truy kích, tay cầm nỏ ngắn, diệt hết du kỵ Hung Nô.
Chiến trường thoáng chốc yên tĩnh, chỉ còn mấy chục thi thể.
“ Kẻ nào còn xuất kích khi chưa có lệnh, chém đầu.” Giọng Vân Lang vô cùng lãnh khốc:
Lý Quảng Lợi còn muốn giải thích, môi mấp máy mấy lần, cuối cùng cắn răng ngậm miệng, không ngờ còn chưa ra oai đã thành trò hề như thế, hắn rất tức giận.
Đại quân Hung Nô dừng bước tiến, xây dựng doanh trại, đây là lần đầu tiên Vân Lang phát hiện người Hung Nô cũng xây dựng doanh trại, trước kia bọn chúng chỉ tụ tập lại thành nơi cư trú lớn thôi.
Thấy người Hung Nô thậm chí còn đóng cọc gỗ xuống đất, Vân Lang không ngồi yên được nữa, lệnh Lý Dũng suất lĩnh tả dực quân xuất kích.
Ba nghìn kỵ binh rời thành, vượt qua khoảng đất trống tấn công cánh phải người Hung Nô, mới được nửa đường một đội kỵ binh Hung Nô xông lên nghênh chiến, nhân số đông gấp đôi, khí thế ngùn ngụt, Vân Lang ra lệnh, tức thì tù và thu quân vang lên.
Lý Dũng nghe tiếng tù và, cực kỳ không cam lòng dẫn toàn quân đi một vòng cung quay về phạm vi bảo hộ của tường thành.
Tùy Việt nắm chặt tay, hai bên chưa giao chiến mà lòng bàn tay hắn đã ướt đẫm mồ hôi, thấy Lý Dung bình an trở về rồi mới thở phào:” Hung Nô ở đối diện hẳn phải có hai vạn.”
Vân Lang lắc đầu:” Không nhiều vậy đâu, hai vạn kỵ binh không thể tung vào cùng một chiến trường, tối đa chỉ có tám nhìn thôi.”
“ Chỉ tám nghìn thôi sao?” Tùy Việt tái mặt:
“ Đúng vậy, nếu trên vạn sẽ vô bờ vô bến rất dễ nhận ra, đến Dương Quan vẻn vẹn chỉ là tiền quân của chúng thôi.”
“ Bọn chúng lui rồi.” Tùy Việt kêu lên, vừa rồi chỉ tám nhìn kỵ binh Hung Nô hành động mà hắn gần như thấy tuyệt vọng rồi, cực kỳ lo lắng đám quân này xông tới đánh thành, nếu thế thì thật đáng sợ:
Quân lệnh người Hung Nô rõ ràng có kỷ luật chặt chẽ hơn nhiều, trước kia dù chúng hạ lệnh rút lui thì thế nào cũng có một đám ham chiến ở lại đánh tới cùng, lề mề không chịu đi, lần này hiệu lệnh vừa phát ra là chúng đi hết.
Thật đáng sợ, có điều tương ứng là sẽ giảm được rất nhiều trận chiến vô nghĩa.
Hôm nay mới chỉ thăm dò thôi.
Thời gian kéo dài có lợi cho quân Hán.
Khai xuân không chỉ có người Hung Nô sống lại mà Vệ Thanh và Lý Túc sau khi vồ hụt ở Bắc Hải, bọn họ đang toàn lực truy đuổi người Hung Nô.
Sáu này trước Vân Lang nhận được quân báo của Vệ Thanh, nói ông ta đã tới Đại Thanh Sơn, theo lộ trình mà tính, Công Tôn Ngao đi trước đã sắp tới Lang Sơn.
Chỉ cần Vân Lang cầm cự được mười ngày, Công Tông Ngao sẽ giúp chia sẻ bớt áp lực, khi đó binh lực ở Dương Quan sẽ đạt tới mười vạn, đủ phân thắng bại với Hung Nô.
Cho nên đối diện với hành vi lãng phí thời gian của Lưu Lăng, Vân Lang rất hoan nghênh.
Đến chập tối, đại doanh Hung Nô vang lên tiếng kèn hiệu, không cần thám báo báo về thì Vân Lang cũng biết, hẳn là Lưu Lăng tới Dương Quan rồi.
Số lượng người Hung Nô không ngừng tăng lên, doanh trại từ một thành hai phân rõ đông tây chặn lấy đường từ Dương Quan tới Tây Vực, xa xa nhìn không rõ chỉ thấy đuốc kéo dài liên miên hết tầm nhìn, không khí trên tường thành Dương Quan như lạnh thêm vài phần.
Lưu Lăng đứng trên ngọn đồi cao nhìn Dương Quan, nơi này mặc dù xa lạ với nàng, nhưng ý nghĩa nó đại biểu thì vô cùng thân thuộc, ít nhất đã từng, mắt ươn ướt:” Qua Dương Quan là đất Hán rồi, nhưng đó không phải là cố hương của ta nữa, Tạ Ninh, ngươi còn muốn về nơi đó chứ?”
Tạ Ninh đang nhìn thất thần, vội vàng chắp tay:” Thần cũng không phải Hán gia tử nữa, nơi đó chẳng thể tính là quê hương.”
Lưu Lăng nhanh chóng lau khô nước mắt, nhìn Dương Quan dưới ánh chiều tà vẫy tay:” Chúng ta sắp đi xa rồi, nên nhìn thêm một chút, đời này ta vĩnh không muốn về nơi này nữa! Hán Hương, Hán Hương, quê hương tuy tốt, nhưng quá lãnh khốc vô tình, chẳng phải đất lành nương thân. Chúng ta đi kiến tạo nên quê hương của mình. Tạ Ninh, đi báo với Vân Lang, tối nay trước hai quân, ta đốt lửa đợi y tới.”
Tạ Ninh sững người:” Thần đi sao?”
“ Nếu ngươi thực lòng quy thuận Hung Nô, Vân Lang ắt giết ngươi, nếu không phải thì Vân Lang sẽ không để ngươi quay về. Ta sắp đi rồi, ngươi thật lòng hay giả dối cũng không quan trọng, tới Ấn Độ, chúng ta dù không phải người một nhà, cũng phải thành một nhà, lúc này thêm một người là thêm một trợ lực. Cứ phái quỷ nô đi là được.”
Tạ Ninh toát mồ hôi dạ một tiếng, nữ nhân này đáng tiếc sinh ở thân nữ, nếu không chẳng kém nam nhân nào, dù thế nàng vẫn tỏa hào quang chói lọi.
Trời đã tối hẳn.
Cách Dương Quan hai dặm có đống lửa rừng rực cháy.
Lưu Lăng mặc áo cưới đỏ rực mà nàng mặc lúc rời khỏi đất Hán, quỳ trên tấm thảm lông cừu dày, lặng lẽ pha trà, sau lưng ngàng là năm võ sĩ Hung Nô, hai thiếp thân thị nữ, Như Ý và Hồng Ngọc.
Ba nghìn kỵ binh tinh nhuệ Hung Nô cách đống lửa một dặm, đối diện là ba nghìn kỵ binh do Lý Lăng suất lĩnh.
Khi Vân Lang dẫn theo Tùy Việt từ trong bóng tối đi ra, Lưu Lăng phất tay, năm võ sĩ Hung Nô khom mình rút lui.
(*) Tận chương hôm nay mới thấy xuất hiện hai chữ Hán Hương trong truyện, cơ mà chỉ có chua chát.