Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 993 - Q7 - Chương 004: Đống Lửa Giữa Đồng Hoang. (2)

Q7 - Chương 004: Đống lửa giữa đồng hoang. (2) Q7 - Chương 004: Đống lửa giữa đồng hoang. (2)

“ Tiên sinh, tới đây nếm thử trà học sinh pha.”

Vân Lang chỉ liếc nhìn Lưu Lăng đúng một cái, lấy hồ lô rượu trong tay Tùy Việt giơ lên, giọng bình thản giống như chẳng phải là người quen xa cách lâu ngày:” Ta có rồi.”

Lưu Lăng ngước mắt lên nhìn Vân Lang, cũng không tỏ ra mấy xúc động, cười duyên:” Không ngờ tiên sinh không tin học sinh.”

“ Làm tiên sinh của cô tổn thọ lắm, hai tiếng đó đừng gọi là hơn.” Vân Lang ngồi xuống đầu kia tấm thảm:

Lưu Lăng cầm chén trà lên tự uống một mình:” Tiên sinh vì sao lại nói thế? Lưu Lăng gả đi Hung Nô là chủ trương của hoàng huynh, nay ta thành đại át thị là kết quả hoàng huynh yêu cầu. Ta và tiên sinh tuy không có tình nghĩa sư đồ, nhưng thực sự là sư đồ, năm xưa nếu không được tiên sinh hết mình chỉ giáo, Lưu Lăng đã chết lâu rồi. Nay ta chuẩn bị đi xa, tiên sinh không tiễn chân ư.”

“ Ta sẽ dẫn quân tiễn cô tới tận tây thiên.” Vân Lang mở hồ lô uống một ngụm rượu:

Lưu Lăng cười không đáp, ánh mắt chuyển sang Tùy Việt, hơi bất ngờ:” Chẳng lẽ hoàng huynh của ta cũng tới à?”

Tùy Việt vội vàng đi tới thi lễ, vẫn hết sức cung kính:” Bẩm công chúa, bệ hạ không tới, chỉ có lão nô nay làm trưởng sử trong quân Vân hầu.”

“ Ồ, hoàng huynh ta kiêng kỵ tiên sinh tới mức đó rồi kia à?”

“ Đừng giở thủ đoạn chia rẽ, vô ích thôi, chính ta yêu cầu đấy, có Tùy Việt đi theo, ta có thể làm bất kỳ việc gì không lo bệ hạ hiểu lầm.” Vân Lang thản nhiên đáp:” Lưu Lăng, nói thật, cô là nữ nhân lợi hại nhất trên thế giới này, ta thừa nhận điều đó, cũng là nữ nhân có hùng tài đại lược, ta không có tư cách làm tiên sinh của cô. Chưa nói gì khác, vẻn vẹn bỏ đất tổ đi viễn chinh, cô đã vĩ đại hơn tất cả Hung Nô vương trước kia rồi.”

“ Cô dương đông kích tây, tránh được đại quân của Vệ Thanh, Lý Tức, bây giờ đội quân chặn đường của ta và Hoắc Khứ Bệnh không thể tạo thành bất kỳ uy hiếp gì với cô, xét từ hai điểm này mà nói thì trận chiến này cô thắng rồi.” Nói tới đó Vân Lang giơ bầu rượu lên biểu thị kinh trọng:

Bóng đêm nuốt chửng trời đất, giữa đồng hoang bao la chỉ có đống lửa ánh sáng không đủ chiếu sáng quá mười bước chân, lửa cháy tí tách, mấy bóng người thấp thoáng xung quanh, giống như những lữ khách đi đường xa đốt lửa nghỉ lại giữa đêm, nhưng đây là cuộc trò chuyện có thể ảnh hưởng sinh mệnh vàng vạn người.

Hai thị nữ thiếp thân của Lưu Lăng và Tùy Việt không dám xen vào nửa câu, nhưng bọn họ cũng không nhàn nhã, mắt theo dõi từng cử chỉ nhỏ nhất của đối phương, tai giỏng lên nghe âm thanh dù nhỏ nhất, sẵn sàng đối phó với bất kỳ tình huống đột phát nào.

“ Nói vậy Lưu Lăng là nữ nhân mà tiên sinh khâm phục nhất?” Lưu Lăng giơ chén trà đáp lễ, hỏi như thế được nghe Vân Lang lặp lại câu nói vừa rồi lần nữa:

“ Đúng, ở điểm này ta không thể phủ nhận.”

“ Vậy thì sao tiên sinh không cùng Lưu Lăng tới vùng đất thần ban mà người nói.”

Con ngươi Vân Lang tức thì co lại, hồi lâu sau mói kinh ngạc thốt lên:” Mục tiêu của cô là Ấn Độ sao?”

Lưu Lăng che miệng cười khẽ:” Tiên sinh nên gọi là An Tức mới đúng.”

Lại là một bất ngờ nữa, Vân Lang chớp mắt mấy lần nhìn Lưu Lăng, nàng đầy đặn hơn trước, da dẻ không láng mịn như xưa, song sức quyến rũ không giảm, nhưng trí tuệ nàng thể hiện ra còn đáng chú ý hơn dung mạo nàng.

Cứ nghĩ rằng Lưu Lăng sẽ dẫn người đột phá qua Tây Vực, qua sa mạc, tới mảnh đất bao la ở Trung Á, như thế quân Hán vừa vặn lợi dụng Hung Nô, bám theo phía sau, đả thông con đường tơ lụa. Chính nhờ thế Vân Lang mới có thể thuyết phục được Lưu Triệt cải biến sách lược đối phó với Hung Nô, không ngờ Lưu Lăng có mục tiêu hết sức rõ ràng, không phải đơn thuần dẫn người bỏ chạy, hít sau một hơi:” Cô chú ý tới mảnh đất đó từ bao giờ?”

“ Lâu rồi, khi ta bị thiền vu, đại vu sư, tả hữu hiền vương, tả hữu tướng quân Hung Nô làm nhục, ta nỗ lực hồi ức lại quá khứ mỹ hảo quên đi thực tại tàn khốc. Lúc ấy mới phát hiện, chỉ có lúc dưỡng thương ở Vân thị mới là khoảng thời gian đáng hoài niệm nhất. Khi đó ta ở trong căn nhà nhỏ bằng gạch ở kho lương, căn nhà đó khô ráo, mỗi ngày phải hất ít nước lên cho vải trải giường đỡ cứng, có điều sau khi đem phơi nắng, lại có mùi thơm, ngâm mình trong suối nước nóng xong ngủ trên chiếc giường thơm tho ấy, ta không muốn dậy.” Ánh mắt Lưu Lăng trở nên mê ly:” Mỗi từ ngươi nói ta đều nhớ, mỗi câu nói đùa của ngươi đều làm ta vui vẻ nhiều ngày, câu chuyện cười về người Ấn Đồ, ta vẫn nhớ. Vân Lang, ta gặp sỉ nhục tàn khốc nhất mà nữ nhân trên đời này phải gặp, hi sinh mọi thứ của nữ nhân, thế nên mọi thứ ta có được hôm nay là xứng đáng. Vân Lang, ngươi có ý kiến gì không?”

Vân Lang tiếc nuối lắc đầu, chuyện đi tới mức này còn có thể nói gì nữa đây:” Nếu cô không dẫn hai mươi vạn quân tới, có lẽ ta sẽ có rất nhiều ý kiến. Nay đại quân dưới thành, ta dù có ý kiến cũng không ý kiến nữa.”

Thái độ Lưu Lăng thay đổi, nếu lúc nãy tự nhân thân phận học sinh của Vân Lang, tình nghĩa đã làm trọn, giờ nàng là đại át thị Hung Nô, thân phận hai người giờ là ngang hàng, thậm chí nàng cao hơn một bậc:

“ Đừng hi vọng vào huynh đệ Hoắc Khứ Bệnh của ngươi, hắn đang ở đất Hạn Thát chơi trò trốn tìm với với quân của Triệu Tín, trong mười ngày chém được một vị tiểu vương, ba đương hộ của Hung Nô ta, không thẹn là Quan Quân hầu.”

Lại là một cái bẫy nữa của Lưu Lăng, nàng không chỉ dụ được Hoắc Khứ Bệnh xuất chiến ở nơi hắn nghĩ mình có ưu thế, mà còn dựa vào hắn đe dọa người Hung Nô, để phải một mực nghe nàng, Vân Lang cười khổ:” Chúc mừng đại át thị.”

Lưu Lăng ngồi thẳng người dậy, mắt nghiêm nghị:” Lần này tới đây ta đã cực lực áp chế bản thân rồi, điểm này hẳn ngươi biết, nếu không bằng vào hai mươi vạn đại quân của ta, có thể đạp bằng Dương Quan trong tích tắc.”

Vân Lang lắc đầu:” Đại át thị nếu dốc toàn quân xông lên ắt đạt được mục đích, nhưng chắc chắn tử thương thảm trọng, như thế lực lượng tây chinh giảm đi không ít. Chuyện ngu ngốc như thế hẳn với trị tuệ đại át thị ắt sẽ không làm.”

Lưu Lăng không bình luận lời này, đứng dậy giang tay:” Lúc này quân ta hẳn đã hạ được nước Ô Tôn.”

Vân Lang cười nhạt:” Không dễ thế đâu, ta cảnh báo quân chủ nước Ô Tôn rồi, ông ta cẩn thận đề phòng, họ có ba vạn võ sĩ, cô không thể thành công dễ dàng.”

“ Cũng không khó thế, tể tướng, vương phi, đại tướng quân của Ô Tôn là người của trẫm, kế hoạch này trẫm đã lập từ ba năm trước rồi, buồn cười vị Bác Vọng hầu kia còn muốn gây ra mâu thuẫn giữa Hung Nô và Ô Tôn mà không biết rằng, trẫm chỉ đợi có cái cớ đó diệt Ô Tôn thôi, lần này trẫm phải cám ơn hoàng huynh tương trợ.”

Vân Lang cũng từ từ đứng dậy, Lưu Lăng từ khiêm tốn xưng học sinh, sau đó xưng ta, giờ tới trẫm, phàm kẻ tự xưng hoàng đế, cơ bản không còn tình nghĩa gì để nói, không có lễ pháp, quy củ gì ước thúc được nữa.

Vì mọi quy tắc trên thế gian này đều do kẻ tự xưng trẫm đặt ra.

Sai rồi, tất cả mọi đánh giá về Lưu Lăng đều sai rồi, đều quá mức phiến diện rồi. Lưu Triệt mới đầu coi nàng là nữ nhân ti tiện, lấy nhan sắc đổi lợi ích, đổi lấy vinh hoa phú quý, cùng lắm thỏa mãn dục vọng quyền lực.

Nhưng cát chất thành núi, nước tụ thành biển, nàng đã thành người duy nhất có thể ngồi ngang hàng với hoàng đế Đại Hán.

Trong khi không ai hiểu gì về Lưu Lăng, nàng lại hiểu Đại Hán chân tơ kẽ tóc, bao sao không thất bại cho được, đây là chiến thắng từ trí tuệ của nàng, không phải do may mắn.

Lưu Lăng được hai thị nữ dìu lên ngựa, ngạo nghễ nhìn Vân Lang:” Vân Lang, mỗi ngày trẫm sẽ đốt một đống lửa ở đây, nếu ngươi tới nói chuyện với trẫm bảy ngày, trẫm sẽ không tấn công Dương Quan.”

Gió đêm lành lạnh, Vân Lang hít thở không quá thông, chắp tay:” Mai ta dẫn Tô Trĩ theo, đại át thị không ý kiến gì chứ?”

Không ngờ Vân Lang lại nói một câu như thế, Lưu Lăng tròn mắt rồi cười phá lên:” Ngươi sợ lão bà tới mức đó rồi sao?”

Vân Lang thở dài:” Nha đầu đó luôn muốn gặp nữ nhân lợi hại nhất thế gian, ta muốn thỏa mãn nguyện vọng muội ấy.”

……. …….

(*) Có thể bạn chưa biết, Lữ hậu trong thời gian chấp chính cũng đã xưng trẫm.

Bình Luận (0)
Comment