Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 994 - Q7 - Chương 005: Không Như Ý Muốn.

Q7 - Chương 005: Không như ý muốn. Q7 - Chương 005: Không như ý muốn.

Hoắc Khứ Bệnh dừng chiến mã, người Hung Nô đã chạy xa, nếu còn truy đuổi sẽ rời bản trận, để Hung Nô có thể thừa cơ, không thể mạo hiểm, hắn không đủ quân lực chơi trò tiêu hao với địch, nếu không rất có thể dẫn tới hậu quả toàn quân bị diệt.

“ Lưu Lăng đã tới Dương Quan rồi sao?”

Nhiếp Nhất nhìn quân Hung Nô bỏ chạy lại bắt đầu tụ tập dàn trận đằng xa, gian nan đáp:” Hai mươi vạn tinh nhuệ.”

Hoắc Khứ Bệnh hít sâu một hơi lấy bình tĩnh:” Chúng ta thật vô dụng, thậm chí không cầm chân nổi lực lượng của Triệu Tín, bao giờ đại tư mã, đại hành lệnh mới tới?”

“ Phải trên mười ngày đội tiên phong mới có thể tới Dương Quan, không kịp nữa rồi, Quỷ nô quân đã hạ được nước Ô Tôn.”

Hoắc Khứ Bệnh nổi giận:” Sao lại nhanh như thế, Ô Tôn có tới ba vạn binh sĩ kia mà?”

“ Quỷ nô quân vừa tới nơi, quốc vương Ô Tôn hạ lệnh kháng cự thì bị vương hậu ông ta chặt đầu, đại tướng quân mở cửa cho vào ... Thám tử của chúng ta chỉ chạy về được hai người, trong nước Ô Tôn không còn mấy người sống nữa. Quỷ nô quân sau khi cướp phá, mang theo hai vạn quân Ô Tôn sáu vạn bách tính tới Yên Kỳ rồi.”

Hoắc Khứ Bệnh nuốt nước bọt, hắn hiểu ngay, không phải Hung Nô đang tháo chạy mà là kế hoạch từ sẵn, nếu Ô Tôn đã mất thì hắn ở đây vô nghĩa rồi, quyết đoán hạ lệnh:” Rút!”

...... ......

Vân Lang từ lúc trở về sau cuộc hội diện với Lưu Lăng thì thở dài suốt cả ngày, Tùy Việt thì ngây người, Hoắc Quang đi vào lều soái ba lần, cuối cùng không nhịn được mới nói:” Tướng quân, người Hung Nô đang chặt rừng Hồ Dương, Lý Lăng dẫn quân tới đó giết chúng.”

Cái gì? Vân Lang giật mình hỏi:” Về chưa?”

“ Về rồi ạ, nhưng chiến quả không lớn, giết được chưa tới 300 tên.”

“ Chúng đã phát hiện nguồn nước bị đầu độc chưa?”

Hoắc Quang gật đầu:” Đã phát hiện, chúng cho ngựa uống trước, sau khi một số chiến mã gặp vấn đề chúng không lấy nước băng nữa, lên thượng du kiếm nước chảy.”

Vân Lang cũng không hi vọng quá nhiều vào kế này, mắt vẫn nhìn chằm chằm bản đồ:” Còn gì nói nốt đi.”

“ Mạc Yên có phát hiện mục nhân Hung Nô, liên hợp Hồ Trường xuất kích hai lần thu hút địch, muốn kiếm sơ hở để tập kích mục dân, đều bị Mông Tra đánh lui, vô công trở về, đội ngũ mục dân của chúng đã an toàn vượt qua phạm vi khống chế của chúng ta.”

Đông Phương Sóc liên tục lắc đầu:” Người ta vốn đông, Hồ Trương dù thu hút được một chút, số còn lại vẫn đủ đối phó với 3000 quân của Mạc Yên, chúng ta hết cách rồi.”

Vân Lang nắm chặt răng:” Hiện trạng ngay từ đầu vốn là chúng ta không thể làm gì, Lý Quảng Lợi mấy ngày qua thế nào?”

Tư Mã Thiên cười lạnh đôi phần khinh bỉ:” Rất nghe lời, từ sau khi chứng kiến lực lượng của Hung Nô ngoài thành thì không kẻ nào dám rời quân doanh nữa, im lìm như nghĩa trang vậy.”

Vân Lang thở hắt ra một hơi đứng dậy rời lều soái trung quân, về phòng ngủ của mình, dù sao bây giờ chỉ còn cách cắn răng cầm cự thôi, toàn bộ kế sách đều mất tác dụng rồi.

Tô Trĩ đang dày công trang điểm, mái tóc đen như mực gài năm sáu cái trâm ngọc lóng lánh, lại còn ra sức rắc phấn thơm lên cổ.

Vân Lang vội vàng mở cửa sổ ra:” Muội định hun chết bản thân à?”

“ Huynh sợ gì, cơ quan trên trâm của muội chưa mở, chỉ riêng phấn ô đầu nguyên độc tính thấp, không chết người đâu, chỉ thấy khó chịu thôi.”

Vân Lang ôm eo Tô Trĩ:” Lưu Lăng giảo hoạt như hồ ly, không mắc bẫy đâu.”

“ Huynh đừng quản chuyện của muội, muội chỉ hỏi huynh, nếu giết chết cô ta, chúng ta có thể chạy về Dương Quan không?”

“ Yên tâm, có ba nghìn tinh nhuệ của Lý Lăng, chúng ta có thể về an toàn. Hay là chuyện này để Tùy Việt làm, muội đừng đi.”

Tô Trĩ cố chấp lắc đầu:” Ô đầu nguyên dảm do muội luyện ra, chỉ muội mới nắm được chính xác liều lượng, hơn nữa muội là nữ nhân, Lưu Lăng sẽ không đề phòng. Chỉ cần huynh mời cô ta ngồi cùng lều với chúng ta là đủ.”

Nguyên dảm vô sắc vô vị, độc tính nhẹ, ô đầu vị cay, độc tính cực nặng, hai thứ này trộn với nhau tạo ra độc tính thần tiên khó chữa.

Đó là phát hiện độc đáo của Tô Trĩ mấy năm qua.

Vân Lang nhìn mấy cây trâm mỹ lệ trên tóc Tô Trĩ, thấy mình nên cẩn thận là hơn.

Đống lửa trên hoang nguyên lại lần nữa đốt lên, Vân Lang dẫn Tô Trĩ, Tùy Việt tới như hẹn. Địa điểm đã được hai bên kiểm tra qua, hôm nay có thêm vài lều thông hai đầu, trong lều xảy ra chuyện gì, hai quân đều có thể tới lập tức.

Mùa xuân âm đi dương sinh, gió đông dần mạnh lên, thổi từ phía Vân Lang về phía Lưu Lăng.

Trời tối dần, Lưu Lăng cuối cùng cũng tới, thấy Vân Lang lười nhác vươn mình:” Sao tới người chặt củi đáng thương mà ngươi cũng giết?”

Vân Lang cũng tức giận:” Cô sống ở thảo nguyên bao năm, không tin không hiểu tác dụng của rừng hồ dương đó, cô rắp tâm bất lương, ta sao phải khách khí.”

“ Í, Tô Trĩ muội muội, lâu rồi không gặp, thật xinh đẹp, tới đây trẫm xem nào.” Lưu Lăng không thèm để ý Vân Lang, vui vẻ gọi Tô Trĩ:

Vân Lang giữ tay Tô Trĩ lại không cho đi.

Tô Trĩ gạt tay Vân Lang, đi vòng qua đống lửa:” Muội chỉ là thiếp thất, mạng như cỏ, có gì quan trọng đâu, công chúa đâu thèm giết, không sao.”

Lưu Lăng giang tay có vẻ vui lắm:” Tới đây cho trẫm xem tiểu nha đầu năm xưa biến thành đại mỹ nhân thế nào.”

Tô Trĩ sờ trâm trên đầu, đi tới trước mặt Lưu Lăng thi lễ:” Thiếp thân Tô Trĩ bái kiến đại át thị ... Á ...”

Vân Lang nghe tiếng thét của Tô Trĩ thì bật dậy, chỉ thấy Lưu Lăng đã làm rối búi tóc cầu kỳ của Tô Trĩ, trâm gài tóc và rơi xuống bị nàng đá khỏi lều, tay xuất hiện thanh chủy thủ sáng loáng đã cứa qua cổ Tô Trĩ.

Tùy Việt thất kinh vừa vượt qua đống lửa vươn tay về phía Lưu Lăng bị Như Ý, Hồng Ngọc rút đao ép rụt tay lại, Tùy Việt đá bay Hồng Ngọc, định tiếp tục cứu Tô Trĩ thì Lưu Lăng lạnh lùng nói:” Cút hết về cho trẫm.”

Vân Lang vừa mới thả đoản nỏ từ ống tay áo xuống định bóp cò thì một mỹ nhân thơm tho trần truồng bị Lưu Lăng đẩy tới, vội vàng đỡ nàng, kiểm tra qua, may, chủy thủ chỉ cửa đứt y phục của Tô Trĩ, vội dùng áo choàng bọc nàng lại.

Lưu Lăng hừ một tiếng đầy trào phúng:” Trẫm biết ngươi coi nha đầu này như mạng nên mới tha cho, bao năm qua kẻ muốn hại trẫm vô số, thủ đoạn vặt vãnh qua mắt trẫm sao.”

Nói rồi ném y phục vừa xé trên người Tô Trĩ vào lửa.

Ngoài lêu truyền tới tiếng vó ngựa dồn dập, không phải một hai con mà thiên binh vạn mã thực sự.

Vân Lang và Lưu Lăng cùng ra ngoài, không lâu sau thì về, tiếng vó ngựa đi xa dần.

Lưu Lăng cởi cáo choàng lông chồn trắng trên người ném qua:” Trẫm làm rách y phục của lão bà ngươi, đền cho muội ấy một cái.”

Chiếc áo choàng bay giữa chừng đã bị Tùy Viện chặn lại, kiểm tra kỹ, không lâu sau tìm ra ở cổ áo ba chiếc cương châm mảnh như lông trâu.

Vân Lang chép miệng:” Còn tưởng cô đặc biệt nhân từ với ta.”

Lưu Lăng cười nhẹ:” Lòng chàng cứng như sắt, chẳng lẽ không cho tâm thiếp độc như rắn?”

....

(*) Lưu Lăng ở đẳng cấp khác rồi,.

Bình Luận (0)
Comment