Tô Trĩ từ trong khiếp sợ tỉnh lại, nàng chưa bao giờ trải qua chuyện nguy hiểm như thế, khi Lưu Lăng cứa nhát dao kia, ánh mắt âm u tàn độc, nàng nghĩ mình thực sự sắp chết rồi.
Tích tắc đó nàng nhớ tới hai đứa con, lần đầu tiên nàng biết sợ.
“ Vân Lang, ngươi từ lúc xuất sơn đã có ngày nào được sống thống khoái vì mình chưa? Trước kia ngươi nói mình là con khỉ trong núi, tự do quen rồi, tới Đại Hán như bị nhốt vào lồng. Giờ không những bị nhốt còn bị đá đè lên người, chẳng lẽ tiếp tục nhường nhịn, cho tới khi ngọn núi đó đè nát người ngươi mới tỉnh ngộ sao?”
Tùy Việt nghe Lưu Lăng đột nhiên nói một câu như vậy thất kinh, bất giác dừng tay.
Vân Lang lạnh nhạt nói:” Cứ tiếp tục viết đi, đừng bỏ lỡ chữ nào, cũng đừng viết sai, tương lai giao hoàn chỉnh cho bệ hạ.”
Lưu Lăng khẽ thở dài:” Vân Lang, theo trẫm đi, nếu ngươi chịu theo trẫm, trẫm sẽ dâng thư cho Lưu Triệt, dâng biểu đầu hàng cũng được, chính thức đem đất cũ của Hung Nô giao phó Đại Hán. Lưu Triệt không trách tội ngươi đâu, trẫm còn có thể tiếp tục giao dịch với Lưu Triệt, đưa cả nhà của ngươi theo cùng.”
“ Đi theo trẫm đi, lòng trẫm thế nào ngươi biết mà, theo ta, trăm vạn hùng sư giao cho ngươi, giúp ngươi hoàn thành mọi mộng tưởng. Vân Lang, hãy theo trẫm, người sống trên đời chỉ trăm năm vội vã, lúc này không thoải mái phóng thích bản thân, vài năm nữa già rồi, không kịp nữa đâu.”
Tay Tùy Việt càng lúc càng run, bút than mấy lần suýt rơi, lúc thì mạnh tay quá gãy bút.
Vân Lang không đáp vội mà vuốt ve gò má trắng trẻo của Tô Trĩ, không biết từ lúc nào mà nàng đã lệ rơi ướt mi, liên tục run rẩy lắc đầu, sợ y đồng ý, Vân Lang béo má nàng một cái mỉm cười.
“ Lưu Lăng, quê hương ta ở đó, nhà ta ở đó, ta không đi đâu cả. Khoa kỹ Tây Bắc không phải nơi ta tưởng tượng ra, đó là nơi tồn tại thực sự, ta đã trải qua sự phồn hoa mà cô không thể tưởng tượng được đâu. Cho nên bá nghiệp vĩ đại mà cô nói, với ta chỉ là giết thêm vài người thôi, ta giết người nhiều rồi, mệt rồi.”
“ An Tức là nơi tốt để thực hiện hùng tâm của cô, ở đó không như phương bắc, đất đai bằng phẳng, sông ngòi khắp nơi, rất hợp chăn thả gia súc. Có điều cô cẩn thận, đó là vùng tứ chiến, mọi thứ không dễ như cô nghĩ, dân tộc du mục va chạm với dân tộc canh nông, mới đầu luôn là dân tộc canh nông thua thiệt, lâu dài thì dân tộc canh nông kiên trì bền bỉ có ưu thế hơn.”
“ Nơi đó còn có thế lực tông giáo mà Đại Hán không có, cô tới đó phải cẩn thận, muốn chiếm cứ lâu dài, phải xem thủ đoạn của cô.”
Lưu Lăng cắt ngang:” Đó là điều ngươi muốn nói?”
Vân Lang bế Tô Trĩ khỏi lều, quay lại nói:” Đó là nể giao tình trước kia nên ta mới nói, chừng đó đủ khiến ta về nước gặp vô số phiền toái rồi. Lưu Lăng, giao tình của chúng ta tới đây là hết.”
“ Lá gan ngươi bị Lưu Triệt ăn mất rồi sao, vậy để trẫm xem rốt cuộc lá gan ngươi còn hay không?” Lưu Lăng đột nhiên đùng đùng nổi giận, dứt lời ra khỏi lều trước, nhảy lên chiến mã dẫn Hồng Ngọc, Như Ý chạy như bay về doanh trại Hung Nô.
Gió lạnh thổi qua, Tùy Việt toàn thân đẫm mồ hôi rùng mình giục:” Chạy mau, nữ nhân đó điên rồi.”
Chiến tranh không phải lúc nào cũng phức tạp cần những người thực sự thông tuệ mới hiểu.
Đôi khi nguyên nhân gây chiến tranh rất đơn giản.
Như giữa Vân Lang và Lưu Lăng.
Sáng ngày hôm sau, Lưu Lăng tập kết đại quân chẳng có bất kỳ hành động tuyên chiến nào, hạ lệnh một tiếng toàn quân tràn tới.
Tường thành giữa Ngọc Môn Quan và Dương Quan dài 80 dặm, Vân Lang không thể đem binh lực hữu hạn trải khắp tường thành. Vì thế khi Hung Nô ùn ùn kéo tới, quân Hán tuần tra trên tường thành theo chiến thuật chuẩn bị trước lui về hai quan ải.
Quân Hung Nô dễ dàng chặt đứt liên hệ giữa hai quan ải, vẻn vẹn nửa ngày, tường thành Vân Lang tốn hơn nửa năm xây dựng bị đục bảy tám lỗ lớn, kỵ binh Hung Nô kéo nhau vào.
Giáo úy Dương Quan Hồ Trường, giáo úy Đôn Hoàng Mạc Yên dẫn binh mã bản bộ luân phiên giao cắt như chiếc kéo cắt ngang quân Hung Nô thò đầu qua tường thành, năm nghìn quân Đan Dương của Lý Lăng ở phía chính diện, tiêu diệt chúng ở khoảng đất trống sau tường thành.
Mới đầu chiến thuật này vô cùng hữu hiệu, cùng với việc lỗ thủng trên tường thành ngày một nhiều, cái kéo Hồ Trường, Mạc Yên phối hộp không tốt nữa, dần bị áp đảo ngược lại, Vân Lang gõ kẻng thu binh.
Chập tối Lưu Lăng lại đốt một đống lửa trên hoang nguyên.
Lần này lửa cháy uổng phí cả đêm, Vân Lang không tới, y thấy những lời cần nói với Lưu Lăng đã nói hết rồi.
Lưu Lăng cô độc đứng giữ hoang nguyên cả đêm, sáng hôm sau mới về doanh.
Trong đêm Vân Lang cũng không nhàn, tính toán tổn thất, cuộc chiến kéo dài hơn nửa ngày mà quân Hán đã tổn thất hơn 2000.
Chiến sự ngắn mà dữ dội.
Mặc dù người Hung Nô thương vong gấp đôi quân Hán, Vân Lang vẫn thấy không đáng, đây là cuộc chiến không cần thiết với cả hai bên.
Chẳng biết Lưu Lăng nghĩ gì?
Có lẽ trước khi rời đi, nàng muốn dùng phương thức này nói với người Hán, Hung Nô vẫn có thể chiến đấu.
Một mặt để thuộc hạ mình máu chảy thành sông, một mặt có thể tươi cười trò chuyện với chủ soái địch, đối với người quen ở trên cao, coi mạng người như cỏ rác mà nói có lẽ là giai thoại đẹp, nhưng Vân Lang không tiếp nhận nổi.
Y không phải Lưu Triệt, không phải Lưu Lăng, trái tim y vẫn ấm nên không làm được chuyện ấy.
“ Nói như thế kỵ binh Hung Nô chỉ vượt qua tường thành đã rút về?” Vân Lang đi thăm thương binh về gọi Lý Lăng tới hỏi quân tình:
Lý Lăng chắp tay:” Mạt tướng vốn cho rằng sau khi chúng ta lui về quan ải, người Hung Nô sẽ xông thẳng tới Đôn Hoàng, không ngờ chúng lại rút lui, có lẽ mục đích tác chiến chỉ là thị uy thôi.”
Vân Lang buồn bực vuốt mũi:” Lưu Lăng không hề điên, thế mới khó đối phó, cho tới giờ mục đích của cô ta vẫn rất rõ ràng, đó là chặn đứng chúng ta ở Dương Quan và Ngọc Môn Quan không cho chúng ta xuất kích, dù sao số lượng mục dân và gia súc của họ quá lớn, không cách nào trải quân ra bảo vệ hết, nên tới trấn áp chúng ta.”
Hoắc Quang cũng thiên về khả năng này:” Nếu vậy bố trí của chúng ta ở Đôn Hoàng vô ích rồi, có nên lui về bổ xung quân lực cho Dương Quan không?”
Vân Lang lắc đầu:” Không được, Hung Nô đã phá tường thành rồi, tuyệt đối không chỉ dùng một lần, nếu cần, chúng có thể vượt qua lỗ hổng bất kỳ lúc nào, khi đó hậu phương của chúng ta cũng nguy. Đại đội Hung Nô rời Ô Tôn chưa?”
Đông Phương Sóc chắp tay:” Bẩm tướng quân, nếu chúng muốn cướp hết vật tư của Ô Tôn thì phải mất ba ngày, chỉ có quỷ nô quân rời đi.”
“ Nếu thế Lưu Lăng ít nhất còn phải ở lại Dương Quan năm ngày.” Vân Lang trầm ngâm đứng trên tường thành nhìn xuống trận hình Hung Nô:
Lần này người Hung Nô tựa hồ đã dùng toàn bộ quân lực, bày trước Dương Quan là hai mươi vạn quân đen kìn kịt, che lấp toàn bộ tầm nhìn khiến quân Hán trên tường thành cơ hồ không thở nổi.
“ Lưu Lăng đi mất rồi!” Vân Lang bống nhiên đấm tường thành thốt lên:
Tùy Việt vội vàng nhìn ra xa, thấy quân trướng lớn nhất vẫn còn đó, nghi hoặc hỏi:” Sao tướng quân biết?”
Vân Lang không giải thích với Tùy Việt, quay sang ra lệnh với truyền lệnh binh:” Chuẩn bị tác chiến đi.”