Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 996 - Q7 - Chương 007: Cuộc Chiến Ở Dương Quan! (2)

Q7 - Chương 007: Cuộc chiến ở Dương Quan! (2) Q7 - Chương 007: Cuộc chiến ở Dương Quan! (2)

Vân Lang vừa mới dứt lời, Hung Nô ùn ùn kéo tới bảy tám đội ngũ, lần nữa tấn công tường thành, trung quân đối diện với Dương Quan thì không nhúc nhích.

Lý Dũng, Lý Thân dẫn binh nhân mã bản bộ đi làm chuyện Lý Lăng làm hôm qua, Lý Lăng mệt mỏi ở lại bên Vân Lang.

Trung quân Hung Nô đột nhiên mở ra, một đám người đầu bù tóc rối la hét xông tới Dương Quan, Vân Lang thống khổ nhắm mắt lại. Trong tầm mắt y đều là người Khương.

Nhìn đám người này bị đuổi sắp dẫm lên cạm bẫy quân Hán bố trí, Vân Lang gật đầu, truyền lệnh binh phất cờ, tên bay như mưa.

Xạ thanh doanh bắn hết đợt này tới đợt khác, người Khương ngoài thành chết từng mảng.

Khi mưa tên trên tường thành thưa thớt, người Hung Nô cưỡi ngựa dẫm đạp lên xác người Khương, đánh vào tường thành.

Gai tam giác, bán mã tác, rào thép gai, đều bị người Hung Nô kéo thi thể người Khương lấp lên, dưới sự yểm hộ của mưa tên, chúng ném móc câu vào tướng thành, định leo thành tấn công.

Uỳnh!

Lại lần nữa mưa tên có thể che kín trời bay lên cao, ào sạt trút xuống người Hung Nô, trong quân Hán, đặc biệt quân Vân Lang chưa bao giờ thiếu nỏ tiễn.

Nỏ tiễn dọn trống cả khoảng đất lớn, nhưng nhanh chóng bị người Hung Nô lấp đầy.

Hai cổng thành mở rộng, Lý Quảng Lợi toàn thân khải giáp dẫn năm nghìn binh mã bản bộ xông ra, chỉ dùng một tuần hương hắn xuất phát từ cổng thành bên trái, dọn người Hung Nô rồi về cổng thành bên phải, phá hết thang chúng bắc lên tường.

Lý Lăng không chịu thua kém, cũng giết từ cổng thành bên phải ra, diệt hết người Hung Nô dưới chân thành về từ cổng trái.

Cũng chỉ mất một tuần hương.

Cuộc chiến lại lần nữa bắt đầu rồi, điều này chứng tỏ Lưu Lăng không có ý cúi đầu, theo đuổi cuộc đời nàng là không cúi đầu với bất kỳ ai, giờ nàng đã làm được.

Giữa nàng và Lưu Triệt không còn đường xoay chuyển nữa.

Nàng muốn dùng cuộc chiến này nói với Lưu Triệt, nàng không quên sỉ nhục hắn gây ra cho nàng.

Chiến sự này không có mấy ý nghĩa, Lưu Lăng chỉ muốn tỏ thái độ của mình, nàng không phải là người Hán nữa, nàng là đại át thị của Hung Nô, tương lai còn làm vương của Hung Nô.

Biết không thuyết phục được Vân Lang, ở lại vô ích, Lưu Lăng quyết đoán bỏ đi ngay, nàng có chuyện quan trọng hơn phải làm, đó là tìm nơi an thân lập mệnh cho trăm vạn con dân của nàng.

Bỏ đi nhân tố tình cảm, Vân Lang bội phục nàng, nàng là quân vương chân chính.

Nhìn chiến trường trước mắt, Vân Lang không biết nói gì nữa, cuộc chiến thảm liệt nhất, vô nghĩa nhất phát sinh trước mắt, nhưng là chủ soái, y chỉ còn cách bồi tiếp.

Lý Quảng Lợi tả xung hữu đột, hắn giết rất nhiều, nhưng người Hung Nô bên cạnh hắn càng nhiều, dù có nỏ tiễn dày đặc trên thành bắn xuống cũng không giúp hắn tiến thêm một bước về cổng nam.

“ Vân hầu cứu ta.” Vai trái trúng một đao, trọng giáp trên người Lý Quảng Lợi bị chém nát, tuyệt vọng ngửa đầu lên tường thành hét lớn:

Chiến trường hỗn loạn, Vân Lang làm sao nghe thấy được, dù nghe thấy tiêu điểm y chủ ý cũng không ở trên người Lý Quảng Lợi.

Bộ quân Lý Lăng hoàn thành quân vụ, tiền vào cổng tây, nghỉ ngơi chốc lát, bộ quân lại xuất hiện trên chiến trường.

Năm nghìn quân trên chiến trường mười vạn người như ném tảng đá xuống biến chớp mắt biến mất.

“ Hắn muốn làm cái gì vậy?” Tùy Việt nhìn Lý Lăng không ngờ trong quân trận hỗn loạn tiến thêm trăm trượng thì không hiểu:

Vân Lang chỉ đồi đất cách đó trăm trượng:” Hắn muốn chiếm ngọn đồi đó, từ trên dùng nỏ tiễn bắn xuống.”

“ Lý Quảng Lợi sắp chết rồi, bên cạnh hắn chỉ còn vài trăm người thôi.” Tùy Việt nhắc nhở:

Vân Lang bực mình nhìn về phía Lý Quảng Lợi, nói với Hoắc Quang:” Làm hỏng cả đại sự của ta, phát động máy ném đá đi.”

Hoắc Quang hậm hực gật đầu, vẫy cờ vàng, thế là vô số đạn đất nung to bằng đầu người từ trong tường thành bay ra.

Đạn đất nặng nề rơi xuống đất vỡ nát, mảnh gốm nát bắn tứ tung, làm người Hung Nô liên tục ngã ngựa, còn viên nào không vỡ thì nảy mấy cái, tạo thành con đường máu.

Lý Quảng Lợi thấy vậy, lấy hết sức bình sinh chép chết người Hung Nô phía trước, bất chấp nguy hiểm bị đạn ném trúng, chạy trối chết về phía cổng nam đóng kín.

Vân Lang hừ một tiếng, không thèm để ý tên tài hèn chí lớn này nữa.

So ra thì trông Lý Lăng vừa mắt hơn nhiều, năm nghìn người sau khi lên được đồi đất liền tõe ra như hoa sen, tầng tầng lớp lớp bố trí trên đồi đất, mặc người Hung Nô điên cuồng tấn công, đóa hoa sen đó lúc xòe lúc cụp, hóa giải tiến công trong vô hình. Chiến pháp bất truyền của Lý thị Lũng Tây, lần đầu Vân Lang thấy ra uy trên chiến trường, quả danh bất hư truyền.

“ Lý Thân, Lý Dũng thế nào rồi?” Vân Lang thu hồi ánh mắt từ phía Lý Lăng hỏi Tùy Việt:

“ Khởi bẩm tướng quân, một tuần hương trước Lý Dũng tới báo, Lý Thân, Mạc Yên, Hồ Trường đang kịch chiến sắp quay về lỗ hổng ở tường thành.”

Vân Lang trầm ngâm:” Chiến sự Ngọc Môn Quan sao rồi?”

“ Bên đó không hề có chiến sự.”

“ Không có?” Vân Lang ngạc nhiên, xác nhận lại lần nữa, gạt đại thuẫn chắn tên trước mặt, chạy tới các góc tường quan sát đấm mạnh hai tay vào nhau:” Người Hung Nô chuẩn bị đi rồi, toàn quân chuẩn bị phản kích.”

Tùy Việt thất kinh:” Tướng quân, e chúng đợi chúng ta xuất thành.”

“ Không đâu, bọn chúng rút thực sự rồi, nếu không làm sao Lý Lăng tiến sâu vào chiến trường được như thế, nếu là kế dụ địch thì hắn bị tiêu diệt hết rồi, chúng ta cũng không thể quay lại chỗ hổng ở tường thành. Chúng thực sự được lệnh rút lui rồi, trận đánh này chỉ hư trương thanh thế thôi, chúng đi nhanh như thế, khả năng là Hoắc Khứ Bệnh đã về.

Vân Lang càng nói càng tin vào phán đoán của mình, Hoắc Khứ Bệnh sao có thể ngốc nghếch biết mình bị lừa để đối phương đắc ý, dứt khoát hắn về rồi:” Người đâu, gõ trống lên trợ uy cho Lý tướng quân.”

Trống trận rầm rầm vang vọng, Lý Lăng đang kịch chiến quay đầu nhìn về Dương Quan, lau vết máu cười gằn:” Toàn quân đột kích.”

“ Đại soái thứ tội.” Lý Quảng Lợi khôi giáp tả tơi, tóc tai xõa xượi quỳ run run dưới chân Vân Lang:

“ Tướng quân khiêm nhường rồi, chúng ta thuộc quân khác nhau, sao có thể trị tội, gom góp binh mã, chúng ta chuẩn bị xuất kích.”

Lý Quảng Lợi trọn mắt tới muốn lồi ra, hắn vừa binh bại trở về mà Vân Lang đã muốn mình xuất kích, muốn giết người cũng không cần làm thế.

Khí nhìn thấy Vân Lang lên chiến mã, đại quân tập hợp sau lưng, tất cả im lìm nắm chặt vũ khí, hắn đành lau máu trên mặt một cái, mang vết thương còn nhỏ máu thu gom tàn quân mất hết chiến ý của mình.

Vân Lang mắt nhìn chằm chằm về phía hoàng hôn, không biết chờ đợi gì, đến lúc lá cờ phất lên, báo hiệu Hoắc Khứ Bệnh quả thực đã về, thầm chửi trong lòng một tiếng, chĩa gươm về phía trước, hô lớn:” Xuất kích!”

Quân Hán toàn quân rời thành, cuối cùng dao động trái tim chỉ muốn rời đi của Hung Nô.

Lý Quảng Lợi thấy bản trận của người Hung Nô lui rồi, hét lớn thúc chiến mã, thoát khỏi quân trận của Vân Lang, giết vào trận địa đã tản mác của Hung Nô tìm lại chút tự tôn đã mất.

Chiến trường, tóm lại mà nói là thiên hạ của Hoắc Khứ Bệnh, Vân Lang phóng ngựa dẫn đầu rời thành, chỉ được hai mươi dặm là bị toàn bộ quân đội xung quanh vượt qua, vai trò của y đến đó là hết lững thững thả ngựa quan sát chiến trường.

Bình Luận (0)
Comment