Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 997 - Q7 - Chương 008: Người Hung Nô Đi Rồi.

Q7 - Chương 008: Người Hung Nô đi rồi. Q7 - Chương 008: Người Hung Nô đi rồi.

Người Hung Nô quả nhiên xứng với cái danh tới lui như gió, rút rồi, rút rất nhanh.

Hoắc Khứ Bệnh truy đuổi một hồi giảm tốc độ, cuối cùng dừng lại.

Ngựa du xuân sải vó đuổi kịp ngựa Ô Chuy, sau đó hết sức tự nhiên đứng ngang hang nhau, nó chạy không nhanh, nhưng khí thế mười phàn.

Ngựa Ô Chuy phí mũi một cái khó chịu, ngựa du xuân vội tránh mấy bước, thấy đồng bạn không có động tác nữa, lại sán tới, không nên hi vọng nhiều, dù sao nó vốn là ngựa cảnh thôi.

“ Ý chí chiến đấu của người Hung Nô rất mạnh, nhưng không có ý đánh với chúng ta, kỵ thuật chúng lại hơn chúng ta, đuổi không kịp đâu, thu quân đi.” Hoắc Khứ Bệnh nhìn qua chiến trường, thất vọng nói:

Vân Lang không trả lời ngay, Lý Lăng đã sau khi xuyên phá trận địch đã dừng bước rồi, chỉ có Lý Quảng Lợi là dẫn đám người bất lương như gió lượt qua Lý Lăng, hắn muốn thêm công lao, lẩm bẩm:” Thời đại mới tới rồi.”

Hoắc Khứ Bệnh nhìn người Hung Nô đi xa, lắc đầu:” Ta không thích như thế.”

Vân Lang cười lớn:” Ngươi muốn giết hết Hung Nô, lại không chịu nổi cuộc sống không có Hung Nô, thật mâu thuẫn.”

“ Chắc là như thế.”

Đại quân bắt đầu dọn dẹp chiến trường, người Hung Nô nào chưa chết thì giết, chết rồi thì chặt đầu, huynh đệ mình chết hay chưa cũng ném lên xe trâu.

Chiến mã mất chủ tụ lại với nhau, chiến mã chết đem về làm lương thực.

Khi trời tối, Vân Lang đốt trên hoang nguyên một đống lửa lớn, chính ở chỗ mà Lưu Lăng chiêu đãi y, cái lều kia vẫn còn nguyên đó.

Trên da trâu có thêm hàng chữ.

“ Đây chẳng phải Giai nhân ca năm xưa ngươi tặng Lưu Lăng à?” Hoắc Khứ Bệnh ngồi trên thảm lẩm nhẩm đọc:

Vân Lang gật đầu, cắt lấy miếng da đó, cho vào ống tay áo.

Hoắc Khứ Bệnh bỏ mũ trụ xuống, gãi cằm do dự:” Sao ta thấy Lưu Lăng không tệ nhỉ?”

Vân Lang vỗ vai hắn:” Bằng câu này mà nói, chứng minh ngươi không coi Lưu Lăng là nữ tử.”

“ Người khiến ta phải bó tay hết cách không nên là một nữ tử.” Hoắc Khứ Bệnh thình lình mùa kích đâm xuống đất, hét lớn kéo lên, đầu kích mang theo một người Hung Nô gầy gò:

Vân Lang nhìn người đó vẫn đang vùng vẫy:” Lưu Lăng phái ngươi tới giết ta à?”

Một cái hộp gấm từ trên người Hung Nô đó rơi xuống, Hoắc Khứ Bệnh hất mạnh kích, ném người đó đi xa, Vân Lang chưa kịp ngăn cản thì Hoắc Khứ Bệnh đã thuận tay mở hộp, nhìn một cái, sắc mặt cổ quái dùng đuôi kích đẩy cho Vân Lang.

Nếu được Vân Lang rất không muốn nhận cái hộp gấm này, nhưng Hoắc Khứ Bệnh ném rất chuẩn, y không né được, thêm vào hộp bị mở ra.

Là áo lót lụa nữa tử màu đỏ và một ấn tín.

“ Trên người hắn không có vũ khí, chỉ là tín sứ thôi, không phải thích khách, người ta biết ngươi tình thâm, sẽ tới nơi này tưởng niệm tình cũ, chuyên môn an bài người chờ đợi, đúng là nữ tử tâm lan huệ chất.” Hoắc Khứ Bệnh lần thứ hai trong ngày khen một nữ tử, đây là điều cực kỳ hiếm có, năm xưa hắn chỉ khen Tô Trĩ có một lần:

Vân Lang đốt áo lót ném đi, còn ấn "Đại Hung Nô tả phó xạ" thì thu vào lòng.

Hoắc Khứ Bệnh khinh bỉ nói:” Tâm ý của người ta, sao lại đốt?”

Vân Lang khinh bỉ nhìn lại:” Mới cháy một nửa, ngươi thích giữ lại đi.”

“ Vậy vì sao giữ ấn, sợ sau này ở Đại Hán không còn chỗ đứng thì quy thuận Hung Nô à?”

“ Bất học vô thuật, Tả phó xạ là quan chức thời Tần, vị trí dưới thượng khanh, quan chức này về sau thời Hán thì phế. Xem ra Lưu Lăng muốn lập Tần pháp trong người Hung Nô, rất thông minh, nàng muốn thông qua chiến trường tàn khốc để đề bạt người Hung Nô tầng cấp thấp, bỏ quý tộc vốn có. Thậm chí ta dám đánh cược, lần này liều mạng tấn công Dương Quan là một phần kế hoạch của nàng, thông qua thanh đao trong tay chúng ta, giết người Hung Nô không đồng lòng với nàng.”

Hoắc Khứ Bệnh chống kích nhìn xa:” Lưu Lăng đã thanh trừ những kẻ đối đầu, tức là nắm chắc chín phần thắng vào cuộc chiến sắp tới. À phải, ngươi chưa trả lời ta vì sao lại giữ kim ấn đó.”

Vân Lang tĩnh bơ đáp:” Ta chưa giàu tới mức tùy ý ném vàng đi.”

Hoắc Khứ Bệnh không tin lời ma quỷ, nổi cáu quát:” Nói tiếng người xem nào.”

“ Ta đợi Lưu Lăng xâm nhập Ấn Độ thành công, xem xem có cơ hội đục nước béo có không, cái nơi đó giàu lắm .... Chuyện nào ra chuyện nấy, làm ăn vẫn phải làm mà. Còn ngươi lo ta phản bội bỏ chạy thì khỏi cần, ta mà không sống nổi thì các ngươi sớm chết sạch rồi, tới lúc đó ngươi nghĩ loại người như ta lại đi kiếm thêm một người ở trên đầu mình à?” Vân Lang xoay người lưng thững quay về thành, để lại Hoắc Khứ Bệnh vẫn đứng đó nhìn hướng Lưu Lăng bỏ đi, không phải tư tình nam nữ, hắn tiếc đối thủ hiếm có mà thôi

Ý chỉ của hoàng đế tới một cách bất ngờ, hoặc có thể nói ý chỉ sớm có, chỉ đợi đúng thời điểm đưa ra.

Khi Vân Lang về lều soái thì Tùy Việt cũng đợi sẵn với một bản chiếu thư.

Trong chiếu thư định vị chức trách của Vân Lang vô cùng rõ ràng, đó là chỉnh đốn bốn quận Hà Tây, chuẩn bị tiếp nhận di dân.

Di dân rất thảm, bọn họ bị hoàng đế di cư từ Sơn Đông xa xôi tới Hà Tây. Từ xưa tới nay Sơn Đông là khởi nguồn của chiến loạn, vì nơi đó đại nho xuất hiện lớp lớp, tỷ lệ bách tính biết chữ cao nhất.

Nho gia thời đó yêu cầu lòng sáng như gương, trong văn chương không có chữ nào yêu cầu bách tính phải nhẫn nhục chịu đựng, mà là đề cao " vua xem bầy tôi như tay chân thì bầy tôi xem vua như tâm phúc, vua xem bầy tôi như chó ngựa thì bầy tôi xem vua như người thường, vua xem bầy tôi như đất cỏ thì bầy tôi xem vua như kẻ thù."

Nói cách khác, thái độ của ngươi với ta quyết định thái độ của ta với ngươi, vô cùng công bằng, Vân Lang rất thích.

Tiếc là Nho gia sau này hoàn toàn biến thành công cụ nô dịch hóa của hoàng quyền, mất đi ý nghĩa ban đầu, khiến Trung Hoa càng lúc càng đi xuống.

Sĩ tử Sơn Đông luôn cao ngạo làm Lưu Triệt cực kỳ khó chịu, lần này Lưu Triệt muốn giải quyết hết mọi vấn đề, đem những người này tới bốn quận Hà Tây. Vân Lang cảm giác Lưu Triệt đang nhìn mình chằm chằm.

Hắn đang đợi đấy, nếu mình bị đám người Sơn Đông xúi bẩy dựng cờ làm phản thì hẳn hắn vui lắm, có cớ giải quyết luôn ẩn họa.

Đại Hán cường đại chưa từng có, Lưu Triệt không sợ bất kỳ sự phản loạn nào, ngược lại, hắn còn hi vọng có người nhảy ra để hắn thử đao, hắn giống Hoắc Khứ Bệnh, cường đại tới mức muốn tạo ra kẻ địch cho mình rồi.

Ánh mắt Tùy Việt rất chân thành, đợi Vân Lang tiếp nhận chiếu thư liền thở phào quỳ bái chúc mừng y thành Lương Châu mục, vì nhậm chức này nghĩa là Vân Lang phải giao lại binh quyền.

Đây là trò mới của Lưu Triệt ở Trường An, hắn phân chia thiên hạ thành mười ba thứ sự bộ, thấy mình là chủ thiên hạ, bách tính chẳng qua là cừu dê do mình chăn thả, vì thế tìm mười ta tên chăn cừu cho mình, Vân Lang là một trong số mười ba tên đó, nên y thành Lương Châu mục, châu mục lớn nhất.

Khiếm khuyết duy nhất là người quá ít.

Vân Lang không chỉ là Lương Châu mục còn ra Hộ Khương giáo úy, y phản đối , nếu người Khương là con dân Đại Hán rồi thì bọn họ cũng giống người Hán, là cừu dê của Lưu Triệt mới đúng.

Giờ trong đàn cố tình phân ra cừu đen với cừu trắng là chuyện đáng ghét, người Hán không thích, người Khương cũng không thích.

Cho nên Vân Lang từ chối chức Hộ Khương giáo úy.

Bình Luận (0)
Comment