“ Tướng quân, nô tài sắp về kinh rồi.” Tùy Việt xử lý hoàn tất công văn cuối cùng trong quân trướng của Vân Lang bỏ bút xuống:
Chuyện này được dự liệu trước, Vân Lang hời hợt hỏi:” Kế nhiệm ngươi là ai?”
Tùy Việt lắc đầu:” Không có, tướng quân có thể tự bổ nhiệm.”
Vân Lang ngẩng đầu lên:” Về nói với bệ hạ, bảo ta là người không có ai giám thị sẽ không yên ổn, phải phái một người bệ hạ tin tưởng tới làm phó thủ cho ta, nếu không ta sẽ về Trường An.”
Tùy Việt chắp tay:” Nô tài nhất định chuyển lời.”
“ Về thì mang nhiều ngọc một chút, lo lót hết quý nhân trong ngoài cung cho ta, đừng để ta thành người bị ai ai cũng ghét.”
“ Bệ hạ biết đấy.”
“ Cứ để bệ hạ biết, tặng đường hoàng chút.”
Nghe Vân Lang nói thế, Tùy Việt thấy bi thương, trước kia Vân Lang cao ngạo như con sói cô độc, bản tính y là thế, giờ phải hạ mình với cả chó hoang chó nhà mà ngày trước không thèm để vào trong mắt.
Thời đại anh hùng đã hạ màn, khiến người ta chua xót hơn cả mỹ nhân xế bóng.
Hoắc Khứ Bệnh uống rượu từng bát lớn, hắn đã như thế hai ngày rồi, từ khi cái lều của Lưu Lăng về, hắn cứ uống rượu suốt, uống mãi không say làm hắn rất bực.
Hắn cũng nhận được ý chỉ là đợi Vệ Thanh, Lý Tức tới, đợi mãi không thấy, mà Hung Nô chạy càng ngày càng xa khiến hắn vô cùng phiền não.
Phiền não đi vào lều của Hoắc Quang, vừa vào hắn lại ra, dụi xong mắt lại đi vào.
Lều của Hoắc Quang đã không còn chỗ mà đặt chân nữa rồi, ngọc thạch trắng chất đầy, trên giường toàn rương gỗ lớn chưa đóng nắp, chỉ nhìn một cái người không bận tâm tới tài phú như Hoắc Khứ Bệnh cũng chóng mặt, toàn là vàng.
Nhấc một khối vàng lên trên đó đóng đủ loại hoa văn cổ quái, nhiều nhất là đầu sói của người Ô Tôn:” Kiếm đâu ra nhiều vàng thế?”
Hoắc Quang đặt sổ sách xuống, dụi mắt:” Chỉ cần chiến sự phát sinh là có thể phát tài, huynh chinh chiến bao năm chả lẽ chưa biết?”
“ Nhưng mà nhiều quá.”
Hoắc Quang cười:” Quốc khố của các nước Tây Vực, chẳng lẽ để người Hung Nô hưởng lợi, đệ mang tới đây, bù đắp cho bách tính nghèo khó của bốn quận.”
“ Đệ chuẩn bị dùng số tiền này làm gì?” Nhiều tiền như thế, Hoắc Khứ Bệnh chắc chắn có bàn tay Vân Lang trong đó:
“ Bố trí di dân Sơn Đông, kết giao với toàn bộ người có thể kết giao.”
“ Tiền lương của bệ hạ còn nhiều hơn.”
“ Không giống nhau, quốc gia nhiều tiền tới mấy thì bệ hạ cũng không thể thỏa mãn lòng thảm của tất cả mọi người.”
Hoắc Khứ Bệnh thở dài một tiếng rời lều đệ đệ, hắn chẳng biết đệ đệ làm thế đúng hay sai, có thể gây ra hậu quả gì, đơn thuần là hắn không thích. Tính cách hai huynh đệ trái ngược, thậm chí có thể nói là xung khắc, muốn thân thiết cũng không được.
Rời chiến trường một cái, mọi chuyện đều khiến Hoắc Khứ Bệnh không thích, mọi thứ xung quanh đều cảm thấy xa lạ, cảm giác ai nấy đều đã thay đổi.
Mặc dù bản năng hắn tin bất kể Vân Lang và Tào Tương muốn làm gì đều không hại hắn, càng không lừa gạt hắn, nhưng hắn vẫn muốn biết mọi chuyện, để tương lai dù có xui xẻo cũng biết vì sao. Trên đường xuống suối vàng còn có lời mà oán trách Vân Lang và Tào Tương.
Đại quân của Vệ Thanh, Lý Tức cuối cùng đã tới, chiến kỳ che kín bầu trời còn nhiều hơn cả Hung Nô trước đó.
Thế nhưng bọn họ đã không còn sức chiến đấu nữa, ba mươi vạn quân đi hơn vạn dặm đường, còn sống đã là không dễ dàng.
Một sai lầm của hoàng đế khiến hơn sáu nghìn quân tốt bị chết trên đường hành quân, cùng hơn ba vạn bốn nghìn gia súc, còn về lương thảo càng không đếm xuể.
Một cuộc hành quân siêu trường kỳ, quân đội rầm rộ đi một vòng lớn, cũng khai thác ra một con đường lớn xuyên thảo nguyên.
Khi Vân Lang và Hoắc Khứ Bệnh gặp Vệ Thanh thì vị danh tướng này toàn thân lộ ra sự mệt mỏi, đôi mắt đỏ rực như than, râu ria lan khắp mặt, da bị gió thảo nguyên làm nứt nẻ, giọng khàn tới mức không còn nhận ra nữa rồi.
Chỉ một tuần hương Vệ Thanh uống hết sáu bầu rượu nho mới ợ một tiếng lệnh:” Chuẩn bị thức ăn, nước nóng, quân y, toàn quân nghỉ ngơi.”
Những thứ này Vân Lang chuẩn bị từ lâu, chỉ là đội quân kiệt quệ kia tới được thành trì an toàn, nhìn thấy đồng bạn, thần kinh thả lỏng, có người chẳng kịp ăn uống, ai nấy tự tìm lấy chỗ ấm áp kín gió gục xuống ngủ luôn.
Đại quân trên thảo nguyên không ngừng bị Hung Nô tập kích, chúng tới lui như gió, phiêu hốt bất định làm quân Hán khổ không sao kể hết, lúc nào cũng phải chuẩn bị tinh thần ứng phó.
Vì không rõ người Hung Nô đã đi đâu, nên Vệ Thanh, Lý Tức sợ nhất đại đội nhân mã của Hung Nô thừa lúc quân Hán bôn ba trên thảo nguyên, tình thần thể lực tới cực hạn phát động cuộc tập kích quy mô lớn, hậu quả không sao tưởng tượng được.
Thế nhưng bọn họ càng không dám dừng, lo Hung Nô chó cùng rứt dậu toàn lực tấn công Vân Lang và Hoắc Khứ Bệnh binh lực bạc nhược, sau đó phá nát Hà Tây, từ đó tiến vào Quan Trung.
Như thế bọn họ chết cũng không đủ chuộc tội.
Thế nên phải cắn răng mà đi, Vệ Thanh còn có sức uống rượu, Lý Túc được gia tướng dìu trên ngựa xuống, thấy hai người Vân Lang chỉ còn một hơi cuối cùng hỏi:” Người Hung Nô thực sự đi về phía tây rồi à?”
Sau khi có được câu trả lời xác thực của Vân Lang, Lý Tức giang chân giang tay nằm thẳng cẳng ra đất, để mặc quân sĩ khiêng tới quân y doanh, còn bản thân ngáy như sấm.
Tùy Việt vốn định đi, thấy cảnh này liền không dám đi nữa, vì nơi này đã tập trung toàn bộ lực lượng tinh nhuệ của Đại Hán, chỉ một chú sơ xảy thôi thì hậu quả vô cùng.
Quân tiếp viện thì tới rồi, nhưng không ai muốn đem đội quân kiệt sức đi chiến đấu với kẻ địch hung dữ, đại quân theo người Hung Nô tiếp tục đi về phía tây là không thể ngăn cản được nữa rồi.
Theo như thám báo báo về, người Hung Nô đã tới Yên Kỳ, giết sạch người ở đó, chỉ có Tô Vũ và hai mốt thủ hạ của hắn thoát thân, đã chạy tới Đại Uyển.
Lý Quảng Lợi dũng mãnh vô cùng, theo sát đại đội Hung Nô đi hai trăm dặm, chém đầu vô số.
Hắn báo về bao nhiêu quân công, Vân Lang không nghiệm chứng mà cứ như thế báo lên, Vệ Thanh nhìn một cái mí mắt giật liên hồi, song không nói gì cả.
Ba sáu nước Tây Vực đã không còn gì nữa, người Hung Nô tràn qua như châu chấu, không có khả năng để lại cái gì giá trị cho quân Hán, cho dù lúc này sinh lực sung mãn thì xông pha gió cát đi truy đuổi chẳng có lợi lộc gì.
Không có lợi không có động lực, chẳng bằng ngủ vài ngày cho khỏe.
Câu đó do Lý Tức nói ra, toàn quân chỉ ông ta dám nói.
Không thế, lão già này còn ngang nhiên vòi vĩnh:” Vân hầu, đại quân của lão phu đi vạn dặm ở đất bắc, chân nát ra rồi, dọc đường giết vài bộ lạc nhỏ Hung Nô sót lại, chẳng kiếm được gì, không biết chỗ Vân hầu thế nào?”
Vân Lang xua tay:” Có chút thu hoạch, nhưng để bố trí di dân an cư lạc nghiệp, không thể dùng an ủi tướng sĩ gian khổ của đại hành lệnh được.”
Lý Tức không coi ra gì:” Thứ tiện dân sao có thể so với tướng sĩ.”
Hoắc Khứ Bệnh cười nhạt:” Ai kiếm được của người đó.”
Lý Tức không nói thêm nữa, hung danh của Hoắc Khứ Bệnh ai dám xem nhẹ.
Vệ Thanh coi như không nghe thấy gì, nói với Tùy việt:” Tùy trưởng sử nhớ bẩm báo với bệ hạ, đại quân mệt lắm rồi, không còn sức tây chinh, Vệ Thanh thỉnh tội.”
Tùy Việt chắp tay:” Nô tài là tai mắt của bệ hạ, ắt có sao nói vậy, còn tây chinh hay không, đại tướng quân phải dâng tấu nói rõ ràng với bệ hạ.”
.....
Trận này quân Hán thảm bại luôn, tốn bao nhiêu nhân lực vật lực.