Nơi này cơ bản không có gì đang lo nữa rồi, Vân Lang chắp tay một lượt:” Đôn Hoàng là nơi cằn cỗi, không tiện tụ tập quá đông quân đội, nay xuân tới là lúc dễ sinh ôn dịch, xin đại tư mã an bài chỗ khác.”
Lý Tức liếc xéo Vân Lang, giọng luôn hết sức chướng tai:” Vệ tướng quân quan uy lớn quá, giờ muốn đuổi bọn ta à, có nhờ không lâu trước đó còn cấp báo cầu viện không? Lão phu xem cấp báo mà lòng như lửa đốt, xua ba quân như lừa ngựa ngày đêm không nghỉ chạy tới dây, vậy mà được ba ngày đã đuổi lão phu đi, e không phải đạo làm người đâu.”
“ Khiến mười vạn tướng sĩ theo lão phu vất vả, trên đường chết hơn hai nghìn mà uống công vô ích là lỗi của lão phu, lão phu đã vô dụng không thể mưu lợi cho tướng sĩ, thế đành phải vứt cái thể diện này đi, thế nào xin cho tướng sĩ ít thổ sản về Trường An mua cái áo lành chứ?”
Điều này Vân Lang tuy thông cảm nhưng không đáp ứng được, chỉ có thể cứng rắn nói:” Nếu có thì Vân mỗ tất nhiên không keo kiệt, chỉ là tới tháng bảy phải tiếp nhận trăm vạn di dân Sơn Đông mà bệ hạ không cấp chi phí, toàn bộ do bốn quận Hà Tây dự trù, chút tiền trong tay còn chưa đủ dùng, lấy đâu ra chi viện cho đại hành lệnh.”
Lý Tức thấy không kiếm chắc được gì, bực bội buông một tiếng thở dài:” Chuyến này đi đất bắc thật oan uổng.”
Toàn bộ tướng lĩnh im lìm, lòng ai nấy nặng nề.
Kỳ thực chuyến đi này rất đáng, không những đuổi hết được người Hung Nô đi, còn có lợi chấn nhiếp các tộc khác, ít nhất nhìn qua thì người Hung Nô nghe tiếng vương sư mà bỏ chạy, không dám giao chiến, đây vốn là một đại công.
Đối với các tướng quân tất nhiên là chuyện tốt, đối với quân sĩ mà nói thì không như vậy nữa, quân sĩ sở dĩ theo tướng quân là vì quân công, giờ quân công không có, thu hoạch cũng không, hộc tốc tới nơi lại vội vã quay về ắt sinh lòng bất mãn, thế nên Lý Tức mặt dày bắt chẹt Vân Lang.
Hơn nữa Vân Lang có cái khó, dù y tiền bạc dư dả cũng không thể cấp, y có thể mua chuộc Đổng Trọng Thư, lôi kéo văn thần, nịnh nọt phi tần, tuyệt đối không thể lấy lòng quân đội.
Đó là đại kỵ.
Chiến tranh đã kết thúc rồi, giờ phải cân nhắc yếu tốt chính trị, ai cũng phải như vậy.
Sau khi quân báo nhiều lần báo về khẳng định Hung Nô thực sự đã đi xa, không đuổi được, cũng không gây uy hiếp cho Dương Quan nữa, Vệ Thanh cũng không định ở lại Đôn Hoàng lâu, năm ngày sau nhổ trại trở về phương nam.
Khi Vệ Thanh chuẩn bị rời đi thì nhận được ý chỉ triệu hồi về kinh, đồng thời Vân Lang cũng được ý chỉ hiệp trợ đại tư mã rời Hà Tây.
Cái gọi là hiệp trợ có thể giải thích theo hai nghĩa là giúp đỡ, hai có thể nói là giám thị.
Vân Lang chọn cái đầu.
Còn một chút lương thảo cấp cho quân Vệ Thanh, ít nhất trên đường về có thêm vài bữa ăn no, đó là cực hạn Vân Lang có thể làm rồi, đương nhiên cũng phái giáo úy Lý Dũng đi tiễn chân đưa đường.
Vệ Thanh đi rồi, đi rất vội, lúc cáo biệt còn nói mình bệnh rồi, Vân Lang an ủi ông ta cả đời chinh chiến, nên nghỉ ngơi, ngàn vạn lần đừng quá vất vả.
Thỏ chết chó vào nồi, Vệ Thanh công quá cao, lúc này không bệnh cáo quan từ chức đi còn đợi bao giờ, hoàng đế đâu còn chức gì phong thưởng cho ông ta nữa.
Lý Tức lúc trở về không cưỡi ngựa được, hành quân gấp gáp làm tiểu đệ của ông ta yếu ớt lắm rồi, giờ mà còn cưỡi ngựa, e ngày sau không dùng được nữa, lúc cáo biệt nói:” Lý Quảng Lợi không được phép vào Ngọc Môn Quan.”
Vân Lang lắc đầu:” Mỗ không có quyền tiết chế Lý Quảng Lợi.”
“ May sao lão phu lại có.” Lý Tức lệnh trưởng sử theo quân đưa công văn cho Vân Lang:
Vân Lang xem qua gật đầu:” Được, vậy thì Lý Quảng Lợi không được tiến vào Ngọc Môn Quan.”
“ Bệ hạ thèm khát thiên mã Đại Uyển đã lâu, chuyện này cần có người làm, Lý Quảng Lợi rất thích hợp, huống hồ Đại Hán cần có một đội quân ở Tây Vực thể hiện sự tồn tại.” Lý Tức vỗ vỗ xe ngựa bên cạnh:” Lão phu lấy của ngươi một cái xe ngựa, không tính là bắt chẹt chứ?”
Vân Lang chắp tay:” Đại hành lệnh nói đùa rồi.”
Mắt tiễn Lý Tức rời Đôn Hoàng, cỏ hoang khô héo trên hoang nguyên đã có chút chồi xanh âm thầm nhú lên.
Không khí trở nên ẩm ướt, thỏ hoang chạy vèo vèo trên triền núi, hạn thát thập thỏ dưới cỏ hoang, phi ưng bay vừa cao vừa xa, băng tuyết trên Tuyết Sơn có dấu hiệu tan chảy.
Sơn cốc kho hạn róc rách chảy ra con suối nhỏ.
Bất kể nhân gian phát sinh ra biến hóa gì, mùa xuân vẫn đến, chỉ là gió xuân thổi tới Ngọc Môn Quan muộn hơn những nơi khác.
Lý Quảng Lợi từ Yên Kỳ truyền về quân báo, người Hung Nô chia binh hai đường, một tiếp tục công phá thành trại, ba nước Xa Sư, Quy Tư, Yên Kỳ bị diệt, Thả Mạt, Cử Lặc, Y Nại nghe tin bỏ thành mà chạy, đang bị truy sát.
Một đường còn lại thì không để ý tới các tiểu quốc, qua Tinh Tuyệt, Lâu Lan, Vu Điền cưỡng ép những nước này nộp một phần lương thảo rồi vội vàng bỏ đi, nay sắp tới Đại Uyển.
Khi Vân Lang nhận được quân báo thì đoán chừng Đại Uyển đã bị Hung Nô diệt quốc, chỉ cần chuyển hướng nam sẽ tới Đại Nguyệt Thị, đó là chìa khóa để vào Ấn Độ.
Hoắc Khứ Bệnh chỉ xem quân báo thấy Hung Nô tung hoành khắp nơi như thế máu sôi sùng sục đấm bàn rầm một phát, nhưng chẳng thể làm gì hơn.
Tào Tương vừa Kính Thiết Sơn chạy tới, đang ăn thịt dê thì bị một đấm của Hoắc Khứ Bệnh làm giật nảy mình, miếng thịt rời tay rơi vào chậu than, hắn vội vàng nhặt lên, miệng làu bầu chửi rồi dùng dao xẻo đi chỗ dính than ăn tiếp:” Toàn là quốc gia nhân khẩu chưa tới một vạn, ngươi kích động cái gì, ta nghe nói người Hồ ở Tây Vực dù có giết sạch, mai lại từ trong khe đá chạy ra lập quốc. Ngươi kiên nhẫn thêm hai ba năm nữa đợi người ta lập quốc lại tới diệt là được, làm huynh đệ nhất định ủng hộ.”
Hoắc Khứ Bệnh ỉu xìu:” Tây Vực sắp thành đất hoang rồi, nói nữa cũng vô nghĩa.”
Vân Lang an ủi:” Đợi thêm chút nữa, Lưu Lăng hạ Đại Nguyệt Thị rồi chúng ta tiếp tục đi bắt chẹt cô ta.”
Hoắc Khứ Bệnh hậm hực cướp miếng thịt dê của Tào Tương cắn một miếng:” Phải đợi tới bao giờ? Hơn nữa ta muốn đánh trận, không phải làm mấy thủ đoạn trộm gà bắt chó như ngươi.”
Tào Tương bị cướp mất miếng ăn, lau dầu mỡ dính trên tay, bực dọc nói:” Trồng hoa màu còn phải đợi nửa năm mà, chúng ta trước tiên ứng phó với Điền thị từ Sơn Đông tới, kiếm chác chút rồi đi tìm Lưu Lăng của ngươi chưa muộn.”
Vân Lang không hiểu:” Điền thị làm sao?”
“ Chuyện này phải nói từ nguồn gốc của họ, Điền thị khơi nguồn là công tử Trần Hoàn của nước Trần lưu lạc tới nước Tề, được Tề Hoàn Công trọng dụng, ban thưởng không ít đất đai, từ đó thành Điền thị. Về sau tên này nuôi rất nhiều nữ nhân sinh con, không cần biết có phải con mình không đều nhận, hắn còn công bằng chia đều tài sản cho con cái, cổ vũ đám nhi tử tiếp tục sinh nhi tử, không bao lâu sau họ Điền nhung nhúc ở nước Tề, xuất hiện thứ yêu nghiệt như Điền Đan, Điền Kỵ.”
“ Rồi lại về sau nữa Điền thị thành quý tộc có thực lực mạnh nhất ở Tề, mua đại bộ phận đất đai nước Tề, mua đất không đủ, bọn họ còn tạo phản một lần. Sau đó Tề vương từ họ Khương biến thành họ Điền, hoàn thành sứ mệnh vĩ đại Điền thị thay Tề.”
“ Năm đầu thời Cao hoàng đế, Điền Hoành không chịu đầu hàng, tự sát ở núi Thủ Dương, 500 gia thần trốn lên hải đảo nghe tin cũng tự sát, nói lên cái gì? Lực lượng Điền thị vẫn rất cường đại chỉ cần có nhân vật anh hùng là nổi phong vân. Vì thế mà chia Điền thị làm tám, không cho họ mang họ Điền nữa, lấy họ mới từ Đệ Nhất tới Đệ Bát, còn di chuyển tới gần Trường An quản thúc.”
“ Ai ngờ mấy chục năm thôi Điền thị sót lại ở Sơn Đông nhiều thành họa rồi, theo Tang Hoằng Dương nói, ba thành ruộng nước Tề thuộc họ Điền. Vì thế bệ hạ bệ hạ không phân trắng đen, dùng phương thức ba lấy một, đưa họ tới quận Hà Tây, muốn dựa vào chiến loạn, thiên tai tước giảm thế lực của họ.”
“ Cho nên A Lang, không được cho Điền thị cơ hội, cái tộc người này giỏi nhất là sinh con mua đất, hai điểm này đã được ấn chứng, không thể sai.”
......
Hôm nay dừng ở đây nhé, chương 999 thật tình cờ.