Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 1000 - Q7 - Chương 011: Hoàng Đế Khó Hầu Hạ! (1)

Q7 - Chương 011: Hoàng đế khó hầu hạ! (1) Q7 - Chương 011: Hoàng đế khó hầu hạ! (1)

Vân Lang nghe Tào Tương kể xong chuyện Điền thị thì mặt vô cùng khó coi.

Sao nghe quen quen, đừng nói là Lưu Triệt đề phòng mình như thế là vì sợ mình thành Trần Hoàn thứ hai, hai bên có nhiều điểm giống nhau, cùng một thân một mình ở nơi khác tới, cùng mẫn cảm với tiền, cùng nhiệt tình với đất đai.

Chết người nhất là khi Vân thị vừa gây dựng có tới 500 phó phụ.

Đối với người tên Trần Hoàn này, Vân Lang cũng biết ít nhiều, hắn cũng là thừa lúc đại chiến giữa nước Sở và nước Tề, nam đinh sụt giảm mạnh, phụ nhân nhiều hơn nam đinh, dùng lượng lớn phụ nhân làm việc cho mình.

Sau đó trong thời gian ngắn vẻn vẹn một đời người mà sinh ra hơn một trăm nhi tử.

Về điểm này thì Vân Lang không bằng Trần Hoàn, nhưng luận tới kiếm tiền thì mười Trần Hoàn cũng không bằng một mình Vân Lang.

Vừa vặn khả năng Lưu Triệt thích thế, hắn có thể bàng quan nhìn Vân thị ra sức kiếm tiền, để rồi vào thởi điểm nào đó hắn bóp chết dòng giống Vân thị, để truyền thừa Vân thị chặn đứng.

Hắn thích như thế.

Cả Hoắc Khứ Bệnh nghe xong còn sinh liên tưởng, lắc đầu:” Không thể nào.”

“ Ai bảo ngươi không thể.” Tào Tương không cười nữa:” A Lang, việc Điền thị tới Hà Tây có phải để cảnh cáo ngươi hay không thì ta không biết, dù sao ngươi nên xử lý tốt, gần đây bệ hạ thay đổi lớn lắm. Quân quyền nội vệ trong tay mẫu thân bị đoạt rồi, giao cho một kẻ tên Lưu Địch, tuy thuộc hoàng tộc, trước kia không có tí danh tiếng nào, giờ vừa xuất hiện được bệ hạ hoàn toàn tín nhiệm.”

“ Trong thời gian ngắn, bệ hạ chọn 357 người hoàng thất, bổ xung vào Thành vệ quân, Cung vệ quân, những người quen cũ của chúng ta đều bị điều ra ngoài hết, có thể nói bệ hạ đang thanh tẩy các thế lực cũ, các ngươi nên gửi thư về nhà, dặn dò họ hành sự cẩn thận.”

Hoắc Khứ Bệnh nghe tới đó đứng dậy:” Ta dẫn 3000 người ra ngoài sa mạc ăn cát con hơn ở đây cho bực.”

Nói xong đi luôn.

Tào Tương nhìn theo Hoắc Khứ Bệnh, ngả người xuống giường gấm, vắt chân chữ ngũ:” Bệ hạ chuẩn bị thanh tẩy người cũ trong triều, mấy nhà chúng ta dù không bị cũng sẽ gạt bên lề.”

Vân Lang đơn giản hỏi một câu:” Vậy ta làm Lương Châu mục được bao lâu?”

“ Xem bệ hạ xử lý thành Trường An ra sao, nhanh thì chúng ta về nhanh, muộn thì chúng ta về muộn. Bà nó chứ, thời buổi này làm cái gì cũng không bằng sinh thật nhiều nhi tử, nhiều rồi mới chịu nổi hao tổn.”

“ Tào thị hai năm qua đất phong không ngừng lớn lên, nhưng phong hộ lại ít đi, bệ hạ thúc giục Tang Hoằng Dương thi hành chính sách mới, nhân khẩu trong đất phong Tào thị đã bị điều đi nhiều rồi, chỉ là không bị lấy đi lấp đầy biên ải như Điền thị. Cữu cữu ta ít nhiều để cho ta chút thể diện.”

“ Vân thị ngươi thì không lo, dù sao thì tới bây giờ nhân đinh của nhà ngươi vẫn ít ỏi quá, tất nhiên tiền đề là đám con rơi của phó phụ Vân thị không liên quan tới ngươi.”

Vân Lang không thèm để ý tới những lời linh tinh của Tào Tương, cầm đùi dê đặt lên lửa nướng.

Nhìn thịt dê biến thành màu vàng cháy, mỡ nhỏ tí tách xuống than bùng lên hoa lửa, xẻo từng miếng thịt mỏng ăn.

Chỉ lợn mới dựa vào số lượng giành phần thắng.

So với người xưa như Tào Tương, Vân Lang không có quan niêm gia tộc nghiêm trọng, nếu Vân thị vì không con nối dõi mà đi lên con đường diệt vong, y chẳng nuối tiếc máy, chỉ lo Khoa kỹ Tây Bắc.

Chiến tranh kết thúc, ấn tín Vệ tướng quân của Vân Lang, Phiên kỵ đại tướng quân của Hoắc Khứ Bệnh nộp lên.

Cái danh Hộ Khương giáo úy Vân Lang không cần được giao Hoắc Khứ Bệnh, tiết chế quân Hán trong địa phận Lương Châu.

Trừ Lý Cảm, Nhiếp Nhất, tướng lĩnh từ Triệu Phá Nô trở xuống có sáu thành điều khỏi quân của Hoắc Khứ Bệnh, vị trí trống do Trung quân phủ chỉ định.

Chủ yếu là để phòng ngự người Hồ xâm nhập.

Trong biến động nhân sự lớn này, có người từ Trường An tới Lương Châu, đồng thời ngược lại, Mạc Yên theo Tùy Việt hồi kinh, chức trách Đông Hoàng giáo úy rơi lên đầu Mã lão lục thích sa mạc.

Vệ Thanh về tới Trường An đoán chừng bị tước danh hiệu đại tướng quân, chỉ còn quan chức đại tư mã.

Tất cả quay về như trước thời chiến.

Lời không vui nói nhiều ảnh hưởng tới tâm tinh thậm chí thân thể.

U sầu chẳng giải quyết được việc gì, không bằng làm vài việc hữu ích.

Trị sở của Lương Châu mục được Vân Lang đặt ở thành Cô Tang, quân Võ Uy.

Sau khi xác định thời gian quay về quận Võ Uy, Vân Lang dâng tấu lên hoàng đế, hi vọng chuyển gia quyến của y từ Thượng Lâm Uyển tới Lương Châu, nói sẽ dùng cả đời gây dựng nơi này! Mặt khác gửi thư về nhà, dặn dò chuẩn bị đi Hà Tây!

Giờ chỉ còn xem phản ứng của Lưu Triệt thế nào.

……………….. ……………………

Đất tây bắc, trời cao, đất xa, con người trở nên nhỏ bé, nhưng lòng dạ lại trở nên rộng lớn.

Lưu Lăng ngẩng đầu nhìn chim ưng bay trên trời, chẳng hề bận tâm tới cuộc chiến ở thành Nhị Sư dưới chân.

Từ khi Đại Uyển vương đem toàn bộ võ sĩ rút về thành Nhị Sư, cố thủ vương thành thì ông ta đã thất bại rồi, thành Nhị Sư không phải là nơi thích hợp phòng thủ, Lưu Lăng nhìn một cái là biết.

Thành Nhị Sư xây dựng ở sườn núi, đúng là dễ thủ khó công, thế nhưng sau khi Lưu Lăng sai đào hào sâu ngoài thành Nhị Sư, hơn nữa đào được nước ngầm, thế là sức kháng cự trong thành yếu hẳn.

Một tòa thành thiếu nguồn nước lại tập trung lượng nhân khẩu lớn, ngày tan vỡ chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Cách Lưu Lăng không xa có sáu cỗ thi thể, đó là sứ giả Đại Uyển vương tới cầu hòa, sau khi không nghe thấy hai chữ "đầu hàng", nàng hạ lệnh giết.

Trong lòng Giang Sung bế một đứa bé trai môi hồng răng trắng, đưa bé này giống toàn bộ người Hung Nô, dùng ánh mắt sùng bái nhìn nữ vương đứng ở trên cao.

Lưu Lăng mỉm cười vẫy vẫy tay.

Đứa bé thoát khỏi tay Giang Sung, nhảy tưng tưng tới bên cạnh nàng, bám lấy váy nàng gọi:” Mẫu thân, chúng ta sắp thắng chưa?”

Lưu Lăng gật đầu:” Chúng ta sắp thắng rồi.”

Lệnh Cách chỉ Ngọc Môn Quan:” Hôm nay đánh bại Đại Uyển, mai chúng ta có thể về cố thổ không?”

Nghe câu hỏi ngây thơ của nhi tử, Lưu Lăng vốn định đính chính lại suy nghĩ của nó, nhìn thấy Giang Sung và Tạ Ninh, thấy bất kể thế nào cũng phải thay đổi hai tên này đã, nếu không suy nghĩ non nớt của nhi tử sẽ bị hai tên không kiếp này làm lệch lạc.

Vì thế nàng vẫy tay gọi hai tên võ sĩ Hung Nô tới, nhỏ giọng nói vài câu, hai người đó tới chỗ Giang Sung, Tạ Ninh cũng nói nhỏ vài câu, cả hai mặt mày nhăn nhó đi theo.

Lưu Lăng bế nhi tử, hai mẹ con nhìn cuộc chiến kịch liệt phía dưới.

Chát! Chát! Chát!

Roi quất như mưa lên người Giang Sung, Tạ Ninh, cả hai cắn răng không kêu một tiếng.

Sau khi ăn đòn, hai người để mình trần, nằm úp trên tảng đá, đợi vết thương đóng vẩy.

“ Ta không muốn biến thành người Hung Nô.” Tạ Ninh rên rỉ:

Giang Sung giọng có chút trào phúng:” Chúng ta bị Đại Hán tổn thương, vậy mà chẳng biết kiên trì vì cái gì, không nên dạy tiểu vương tử như thế mới phải.”

Tạ Ninh rên khe khẽ:” Đại át thị cũng không quên, nếu không đã chẳng giao tiểu vương tử cho huynh đệ chúng ta dạy, không biết đứa bé đó lớn lên thành người Hung Nô hay người Hán?”

Giang Sung nhìn quanh, không thấy ai nói nhỏ:” Ngươi anh tuấn hơn ta một chút, nếu có thể vào lều đại át thị, có khi sinh ra được một tiểu vương tử người Hán thực sự.”

“ Chuyện này khỏi phải nghĩ, đại át thị vì sao tới Dương Quan, ngươi còn chưa hiểu à, chính là hi vọng hoài thai một vương tử người Hán, kết quả không xảy ra chuyện gì làm đại át thị vô cùng thất vọng.”

Giang Sung ồ một tiếng hiểu ra, rồi lại lắc đầu tiếc nuối:” Tên Mông Tra đó hưởng lợi rồi.”

Tạ Ninh cũng thở dài, hắn thật không hiểu vì sao mình lại thành chí giao với cái tên này, thời gian qua ngoại trừ việc mình là gian tế ra thì không che dấu gì cả.

Bình Luận (0)
Comment