Uỳnh!
Tường thành Nhị Sư cao lớn cuối cùng cũng sụp đổ, người Hung Nô ùn ùn kéo vào, Mông Tra thần hình cao lớn cực kỳ bắt mắt giơ trường đao ba xích cười lớn gọi toàn bộ người Hung Nô vào thành.
Vết roi trên người Giang Sung và Tạ Ninh không chảy máu nữa, hai người cắn răng mặc y phục lên, đi đón Lệnh Cách.
Đợi khi Lưu Lăng vào thành thì bên trong đã trở thành địa ngục trần gian, cướp bóc, ẩu đả, gian dâm, diễn ra ở mỗi một ngóc ngách trong thành phố.
Lưu Lăng được đám võ sĩ bảo vệ xung quanh chậm rãi bước đi trong thành, thảm cảnh trước mắt chẳng ảnh hưởng gì tới nàng, những chuyện này nàng đều trải qua, nên nàng biết, chỉ cần có thời gian vết thương sẽ lành.
Còn võ sĩ Hung Nô đi vạn dặm đường, trải qua không ít gian khổ, nên được hưởng thụ, nên nàng mỉm cười phất tay với đám võ sĩ trông cửa vương cung:” Đi đi, nơi này không cần các ngươi canh giữ.”
Đám võ sĩ ôm ngực tạ ơn sau đó la hét chạy đi.
Rất lạ, Lưu Lăng nghe thấy tiếng vũ khí va chạm trong vương cung Đại Uyển, xen lẫn vào đó là tiếng quát tháo của người Hung Nô và người Hán.
Lưu Lăng đi theo tiếng động đó, võ sĩ Hung Nô tách ra, có hai người đang giao chiến cũng ngừng lại.
Người Hán đang đánh nhau với Mông Tra tay dài chân dài, mặc bộ y phục quý công tử Đại Hán vô cùng xa hoa, nhìn thấy Lưu Lăng thi lễ:” Đại Hán phó sứ Tây Vực Tô Vũ, bái kiến công chúa.”
“ Tô Vũ? Cha ngươi có phải Tô Kiến?”
“ Chính phải!”
“ Chẳng trách giống ông ấy như vậy.” Khi Tô Vũ còn rất nhỏ, Lưu Lăng từng đi tới nhà bái kiến cha hắn Tô Vũ, cười hỏi:” Bình Lăng hầu có khỏe không?”
Nghe hỏi tới phụ thân, Tô Vũ quỳ một gối xuống:” Bẩm công chúa, gia phụ bình an, nhưng tước vị mất sau trận chiến thất bại ở Long Thành.”
“ Mất rồi thì thôi, có gì to tát, Tô tướng quân có nhi tử như ngươi còn lo gì nữa. Hay ngươi tới Hung Nô ta làm Kính Lăng hầu?”
“ Đại át thị nói đùa rồi, Hán Hung không đội trời xung, Tô Vũ là Hán gia tử, sao thành hầu của người Hung Nô.” Tô Vũ đứng dậy lần nữa thi lễ, lần này thay đổi cách xưng hô tỏ rõ thái độ:” Đại Hán phó sứ Tây Vực bái kiến Đại át thị.”
Lưu Lăng không phật ý, mỉm cười nói:” Được, trẫm có quốc thư cho ngươi, lúc đi quá vội vàng, không cáo biệt láng giềng là lỗi của trẫm. Người đâu đưa sứ tiết nước Hán đi tới dịch quán nghỉ ngơi.”
Giang Sung đi lên, hắn kiêm nhậm nghênh tân sứ giả của Hung Nô.
Nhưng Tô Vũ đã ngăn cản:” Xin Đại át thị dùng người dẫn ngoại thần đi, ngoại thần không quen qua lại với quỷ.”
Lưu Lăng nhìn sắc mặt Giang Sung tái đi, lắc đầu:” Vậy theo trẫm, dù sao thì hiện không có dịch quán cho ngươi ở.”
Tô Vũ nhìn Giang Sung, Tạ Ninh với ánh mắt căm ghét, bước chếch qua hai người, đứng gần Lưu Lăng thêm một chút.
Có lẽ vì không hài lòng với thái độ của Lưu Lăng với Tô Vũ, Mông Tra tùm tóc vương phi Đại Uyển, kéo qua bên cạnh Lưu Lăng.
Lưu Lăng còn nhìn Mông Tra với ánh mắt chiều chuộng, có chút trách móc, làm Mông Tra đang đùng đúng nổi giận có chút chột dạ, đi vài bước đẩy vương phi cho một võ sĩ Hung Nô, trở về bên cạnh Lưu Lăng đứng như đứa bé biết lỗi.
Vươn một ngón tay ra, Lưu Lăng xỉa vào đầu Mông Tra:” Ngươi là kẻ kém nhất trong số các tướng quân trẫm từng thấy.”
Mông Tra bất an nhìn Tô Vũ, không nói một lời.
Lưu Lăng chọn trong đám mỹ nhân Đại Uyển quỳ trên mặt đất, lấy một nữ tử trẻ tướng mạo đẹp nhất kéo dậy đưa cho Mông Tra:” Từ nay về sau, nàng ta sẽ là một trong số át thị của ngươi, quân đội Đại Uyển cũng giao cho ngươi, sắp tới Đại Nguyệt Thị rồi, ngươi đi tiên phong.”
Mông Tra ôm mỹ nữ, kiêu ngạo nhìn Tô Vũ cười lớn:” Thần không làm tiên phong thì còn ai có thể vì Hung Nô ta mở con đường máu.”
Lưu Lăng hài lòng:” Đi ước thúc quân đội đi, cướp bóc thì được, ngàn vạn lần đừng giết người, trẫm còn dùng tới bọn họ.”
Mông Tra vâng một tiếng, bế xốc mỹ nhân lên sải bước rời đi.
Đại điện có một vương tọa khắc bằng bạch ngọc cực kỳ xa hoa, Lưu Lăng thong thả đi tới ngồi xuống, nàng lại tiến một bước nữa trong bá nghiệp của mình.
Trưởng lão, huân quý Hung Nô theo Lưu Lăng vào đại điện đồng loạt qufy xuống trước mặt nàng.
...... ......... ……… ………
“ Đại Uyển cách Quan Trung chừng một vạn dặm, phong tục nơi này là định cư làm ruộng, trồng lúa và mạch, sản xuất nho, có rất nhiều bảo mã. Thành trấn nơi đó có hơn mười bảy cái, dân chúng ước chừng mấy chục vạn, vũ khí chính là cung và mâu, mọi người đều giỏi cưỡi ngựa bắn cung ...”
“ Phía tây của Đại Uyển là Đại Nguyệt Thị, hai lần Đại Nguyệt Thị phải di cư đều liên quan tới Hung Nô, máu và nước mắt tới giờ chưa khô, nếu người Hung Nô tới đó theo như quân hầu nói, ắt sẽ có một cuộc đại chiến.” Trương Khiên giảng giải cho Vân Lang nghe kiến thức của mình về Tây Vực và phán đoán Đại Nguyệt Thị:
Lần trước thất bại, không thể không nói vì Vân Lang có phần xem thường Lưu Lăng, lần này y nhất định không phạm phải sai lầm cũ, hơn nữa Đại Hàn đã có bố trí ở Tây Vực nhiều năm, nhiều tai mắt, không để Lưu Lăng tự tung tự tác như trước.
Tào Tương đặt chén rượu xuống:” Nước Đại Uyển chắc sắp bị Tô Vũ vét sạch, vì sao hắn không về, đợi gặp Lưu Lăng à? Lệnh của ngươi à?”
Vân Lang lắc đầu:” Lần này hắn lập công lớn, chỉ là lại quyết định muốn gặp Lưu Lăng, đây là quyết định rất tệ, e không muốn chăn dê cho Hung Nô cũng không được.”
Trương Khiên bình thản nói:” Làm sứ giả là kiếm cơm bằng nghề mạo hiểm, uốn ba tấc lưỡi xoay chuyển càn khôn là sư giả. Hung Nô rời đất bắc, thoát ly sự giám sát của Đại Hán, nếu sau này chúng ta không biết gì về Hung Nô mà chúng lại đem lòng dạ khó lường, một khi xảy ra chuyện là chuyện lớn. Vì thế Tô Vũ viết thư về nói chuyện này, ta đã đồng ý.”
“ Người Hung Nô tới giờ toàn diệt các quốc gia nhỏ, sắp tới Thân Độc, Đại Hạ đều là quốc gia có thực lực cường hãn, không biết quân hầu muốn phát động cuộc chiến cuối cùng?”
“ Còn quá sớm nói chuyện đó, cứ đợi xem tình hình diễn biến thế nào, huống hồ dờ ta ít binh, giữ tây bắc đã vất vả, nói gì chuyện ky mi Tây Vực.” Vân Lang tỏ ra thận trọng, đối diện với Lưu Lăng, cẩn thận thế nào cũng không thừa:
Huống hồ hiện Vân Lang ưu tiên phát triển Hà Tây trước.
Rời khỏi vòng kiềm tỏa của Lưu Triệt, trước mắt Vân Lang rộng lớn chưa từng có, không có gì che chắn nữa, vì thế y nhìn từ hiện tại tới tận hai nghìn năm sau.
Bốn quận Hà Tây muốn thực sự phát triển thì không thể thiếu con đường tơ lụa, không thể thiếu giao dịch ngọc thạch, mỏ sắt, mỏ đồng cùng với muối ăn.
Tây Bắc nhiều ao muối, nơi sản xuất nhiều muối nhất chắc chắn là Tây Hải ( Hồ Thanh Hải).
Hiện giờ Vân Lang muốn làm hai việc, một là tiễu phỉ, hai là làm đường, muốn thương lộ phát triển không thể thiếu môi trường kinh doanh tốt.
Vì thế mã tặc phải bị diệt, đường xá phải khai thông.
(*) Tô Vũ là nhà ngoại giao thời Hán, khi đi sứ sang Hung Nô để cầu hòa, đại khái thích vênh mặt thiên triều thượng quốc nên bị thiền vu Hung Nô nổi giận cho đi chăn dê ở Bắc Hải, mười mấy năm sau Hán Vũ Đế chuộc về.
Chắc mọi người còn nhớ truyện nhắc tới vụ Hung Nô đuổi Đại Nguyệt Thị khỏi Hà Tây, nên Đại Nguyệt Thị với Hung Nô có thù. Hán Vũ Đế sai ông ta đi Đại Nguyệt Thị liên kết chống Hung Nô, ông ta thất bại trở về, lại lần nữa bị Hung Nô bắt, sau đó không nhắc tới nữa chắc là chết ...
Kỳ thực theo mình thấy ông này ngoại trừ cực kỳ trung thành ra thì chả được tích sự gì, làm việc gì hỏng việc đấy, chưa kể có vợ sinh con ở Hung Nô, sau khi Hán Vũ Đế chuộc về thì bỏ vợ về Hán, rất bạc tình bạc nghĩa ….
Đại khái là giỏi làm thơ ca được lòng Hán Vũ Đế, khi đi chăn dê có mấy bài nhớ nước nên được ca ngợi.
Loại nhân vật lịch sử mình ghét nhất.