“ Vân Lang đang làm đường?” Lưu Triệt gặp lại Tùy Việt, câu đầu tiên đã hỏi hành tung của Vân Lang:
Tùy Việt cách hơn một năm mới gặp lại hoàng đế, lòng kích động không thôi, còn chưa kịp thể hiện nhớ nhung ly biệt đã phải đi vào chức trách:” Khi sông băng tan, nhạn bắc bay về nam, Vân hầu đã hạ lệnh do giáo úy Đôn Hoàng Mã Tài suất lĩnh dân phu bắt đầu làm đường từ Đôn Hoàng tới Tửu Tuyền.”
“ Con đường này chuẩn bị thông tới đâu?”
“ Tới huyện Kim Thành mới thành lập ở quận Lũng Tây.”
Lưu Triệt đứng dậy xem bản đồ cười nhạt:” Đó đâu phải là quận Lũng Tây, mà ven quận Trương Dịch, vẫn trong phạm vi quản hạt của y. Tùy Việt, trẫm tin ngươi, nếu ngươi mà trẫm cũng không tin thì còn tin ai được.”
Lời Lưu Triệt chỉ như tiếng lẩm bẩm, nhưng vào tai Tùy Việt khác nào chuông lớn, hắn gần bò ra đất khóc toáng lên.
Lưu Triệt đợi Tùy Việt khóc nhỏ dần mới cười:” Áo mới luôn tốt, người cũ vẫn hơn, ngươi theo trẫm bao năm, mà không sinh ra kiêu căng, trước sau như một, có thứ ngươi ở tây bắc gửi về, trẫm mới ngủ ngon.”
Tùy Việt lau nước mắt nghẹn ngào:” Bệ hạ, nô tài ở trong quân thật khổ.”
Nói xong lại khóc lớn.
Lưu Triệt ngồi khoanh chân trước mặt Tùy Việt, xoa đầu hắn:” Có kết cục tốt, vậy là ngươi vất vả không uổng công rồi.”
Tùy Việt khóc tới mắt nhòe đi:” Nô tài vượt quyền, không nên đóng dấu lên tấu chương của Vân hầu. Nô tài biết không nên, nhưng khi đó Quan Quân hầu tra ra người Hung Nô trốn trong Âm Sơn, nô tài nghĩ mãi, thấy chuyện này thà rơi đầu, không thể không đem tâm tư nói với bệ hạ. Hơn một trăm vạn người Hung Nô, không chạy tư tán, ở giữa trời lạnh mà ý chiến ngùn ngùn, quyết chiến với Quan Quân hầu tổn thất nặng nề mà không lui bước.”
“ Vân hầu trí kế vô song, bất chấp an nguy rời thành cùng Lưu Lăng hội diện, muốn khuyên Hung Nô lui quân, nhưng ba ngày sau người Hung Nô vẫn công thành, nhiều lần đột phá trường thành, bệ hạ không biết, khi đó người Hung Nô dưới thành nhiều không kể siết, lao vào Dương Quan như sóng, hết đợt này tới đợt khác.”
“ Chỉ vẻn vẹn một tuần hương Lý Lăng bộ chiến tổn thất nghìn người, trở về thành, còn năm nghìn quân của Lý Quảng Lợi chưa đầy ba trăm, nếu chẳng phải Lý Lăng bất kể mệt mỏi lần nữa xuất thành thì Lý Quảng Lợi đã chết rồi.”
“ Sau đó tin tức tiên phong của Tư mã đại tướng quân sắp tới nơi bị Hung Nô biết được, rồi Quan Quân hầu quay lại tập kích sau lưng thì người Hung nô sẽ không lui.”
Lưu Triệt nghe nói hết mới hừ một tiếng:” Tức là từ đầu tới cuối ngươi không thấy mình làm sai?”
Tùy Việt thấy hoàng đế đổi giọng thì dập dầu liên hồi, cắn răng nói:” Khi người Hung Nô rút lui khỏi Dương Quan chẳng hề hoảng loạn, kỵ binh chúng chạy trên hoang mạc như rắn, dù Quan Quân hầu cũng không thể khuếch đại chiến quả. Từ khơi khắc đó nô tài không thấp thỏm nữa, xin bệ hạ giáng tội, nô tài không oán trách.”
Lưu Triệt không ngờ Tùy Việt nói những lời cứng cỏi như vậy, nhìn hắn rất lâu:” Sai là sai, bất kể vì nguyên nhân gì, sai là phải trừng phạt, người đâu trừ bỏ hết chức trách của Tùy Việt, biếm tới Xích Dịch Đình làm nô.”
“ Tạ ơn bệ hạ không giết, tạ ơn bệ hạ không giết ...” Tùy Việt bị hai hoàng môn kéo đi, vẫn luôn mồm hô:
Khi giọng Tùy Việt biến mất, Lưu Triệt không kìm được thở dài:” May cho tên cẩu nô tài ngươi.”
Tùy Việt rời Kiến Chương cung liền ngừng khóc, hai tên hoàng môn không dám nhìn hắn một cái, vội vàng quay về.
Quan sa đen bị gỡ xuống, đai ngọc không còn, ấn tín trong ống tay áo cũng bị tịch thu.
Gió xuân chưa tới Ngọc Môn Quan thì Trường An đã xuân sắc khắp vườn, Tủy Việt ngẩng đầu lên nhìn bầu trời rất lâu, lòng trống rỗng, không biết giờ phải làm gì.
Có tiếng bước chân người từ hành lang rẽ qua.
Tùy Việt theo thói quen định đi tới xem là ai, chợt nhớ ra mình không có chức trách đó nữa liền dừng bước, đứng bên đường, cúi mình xuống, đợi quý nhân đi qua.
Bước chân dừng bên cạnh Tùy Việt.
Một bàn tay nâng cằm Tùy Việt lên, sau đó là giọng nói cực kỳ trào phúng:” Ngươi ngang ngược bao năm, không ngờ có ngày hôm nay.”
Người nói là thái tử Lưu Cư.
Tùy Việt ấp úng:” Nô tài là nô tài, là một cọng cỏ, không có gì thay đổi cả.”
Lưu Cư còn định sỉ nhục Tùy Việt, Địch Sơn ở bên vội vàng ngăn cản:” Thái ... tử.... không được.”
“ Hừ, may cho tên cẩu nô tài.”
Đợi Lưu Cư đi rồi, Tùy Việt luyến tiếc lẩm bẩm, sao hắn không đánh mình nhỉ, hắn mà đánh một trận thì có khi bệ hạ động lòng, mình lại có lợi.
Dịch Đình cung cách Kiến Chương cung khá xa, trước kia Tùy Việt sống ở thiên điện của Kiến Chương cung để nghe hoàng đế sai bảo bất kỳ lúc nào, toàn bộ gia sản của hắn ở đó, giờ bị trục xuất đi rồi, chẳng biết lọt vào tay ai.
Chẳng hiểu sao trong lòng Tùy Việt chẳng hề thê lương, chẳng qua vì đột nhiên không có ai hầu hạ nữa, thấy không quen.
Hoàng cung phồn hoa như gấm, Tùy Việt nhìn cái gì cũng mới mẻ, chợt hắn nhận ra, mình sống ở đây hai mươi ba năm vậy mà chưa bao giờ nhìn ngắm kỹ nơi này, nên tạm thời không tới Dịch Đình cung vội, thong thả dạo bước ngắm nhìn cảnh sắc.
Lưu Cư tới Kiến Chương cung, do dự ở ngoài chốc lát bị Địch Sơn thúc giục mới bảo hoạn quan bẩm báo.
Nếu không phải Địch Sơn thúc giục, hắn không muốn gặp phụ hoàng, phụ hoàng chẳng bao giờ hiền hòa với hắn, trừ mắng chửi chỉ có chửi mắng, làm hắn vô cùng đau khổ.
Đi xuyên qua rèm châu, Lưu Cư quỳ bái phụ hoàng, Địch Sơn đứng ở sau không nói gì.
Lưu Triệt chẳng để ý Lưu Cư, tiếp tục xử lý tấu chương, xong rồi mới cầm chén trà lên nhấp một ngụm thuận miệng hỏi:” Tới làm gì?”
Lưu Cư vội nói:” Lâu rồi không gặp phụ hoàng, nhi thần tới thỉnh an.”
“ Trẫm an, ngươi thấy rồi, lui đi.” Lưu Triệt phất tay, vẫn lạnh nhạt như thế:
Lưu Cư muốn rút lui lắm, nhưng đã đánh liều tới đây rồi thì không thể về như vậy, cắn răng nói:” Nhi thần một là tới thỉnh an, hai là muốn phân ưu với phụ hoàng.”
Lưu Triệt dùng ánh mắt chế giễu nhìn nhi tử của mình, không đợi hắn nói gì đã lấy một tấu chương ném tới:” Được, trẫm có một chuyện chưa quyết, ngươi thấy phải làm sao?”
Lưu Cư mở tấu chương ra xem, không ngờ là của Vân Lang, vốn đã không thoải mái rồi mà nội dung bên trên đó lại còn xin đem toàn bộ gia quyến tới Lương Châu, còn nói cái gì mà dùng cả đời giúp Đại Hán gây dựng bốn quận Hà Tây.
Chỉ mới nhìn qua một cái, Lưu Cư đã phẫn nộ:” Làm sao có thể được, bốn quận Hà Tây ở biên ải, địa thế hiểm yếu, Vân Lang lại cùng Hoắc Khứ Bệnh là sinh tử chi giao ...”
Địch Sơn vội kéo góc áo Lưu Cư, hắn vẫn hung hăng nói:” Thần tử thủ biên, gia quyến ở kinh, đó là thông lệ, Vân Lang y là cái gì mà dám thỉnh cầu quá phận như thế, chẳng lẽ y cái lòng bất thần của y đã lộ liễu như vậy rồi sao?”
Lưu Triệt yên tĩnh đợi nhi tử nói xong phất tay lần nữa:” Đi đi.”
Rồi không nói gì thêm, tiếp tục duyệt tấu chương.