Lưu Cư thấy phụ hoàng giọng bình tĩnh như thế thì khiếp đảm, hắn biết phụ hoàng nổi giận chứng tỏ chưa giận lắm, nếu như biến thành khúc gỗ là đang cực lực áp chế lửa giận rồi, lúc này không biết tiến lui, hậu quả vô cùng.
Vội vàng lùi khỏi Kiến Chương cung, chỉ thoáng chốc mà đã mồ hôi đầm đìa, hỏi gấp:” Tiên sinh, ta nói sai gì à?”
“ Không .... sai, vốn .. là ... lời trong lòng, sao có sai? Đối diện với quân phụ, lấy .... chân thành làm đầu.”
“ Nhưng phụ hoàng ta vì sao lại nổi giận?”
“ Vì, vì ... Điện hạ không biết biến, biến thông.”
Lưu Cư lúc này lòng loạn, chả nghĩ được gì:” Biến thông ra sao?”
“ Chuyện, chuyện, không thể … chỉ cần, phong phong thưởng .... Vân thị ... trưởng tử.”
Lưu Cư vỗ trán hối hận không thôi:” Vân Lang lần này bắc chinh, đánh với Hung Nô một trận, tuy không thắng, nhưng cũng hiếm có. Nay mục đích bắc chinh đã đạt được, đúng là nên phong thưởng công thần, Vân Lang lấy quân công đòi gia quyến, phụ hoàng có thể phong thưởng cho trưởng tử của y ... Ài, vừa rồi ta làm sao vậy, đạo lý nông cạn vậy mà không nghĩ ra.”
Địch Sơn thở dài:” Vì, vì điện hạ ... không, không thích ...”
Lưu Cư im lặng, đáng lẽ hắn không thích cả Hoắc Khứ Bệnh lẫn Vân Lang, cho rằng hai người này phải ủng hộ mình, mình là thái tử, tương lai là hoàng đế, phải đặt hắn lên hàng đầu. Nhưng hai người đó hết sức kiêu ngạo, có việc đều phải do hắn khẩn cầu, hắn không hạ mình, lâu dần sinh oán hận.
Địch Sơn không nói thêm, hắn không hiểu Lưu Cư nghĩ gì, hai người kia ngay hoàng đế còn không thể sai phái tùy tiện, Lưu Cư cứ muốn người ta phải cúi đầu với mình trước, nhắc nhở: “ Đã, đã ... tiến cung, nên ... bái kiến hoàng hậu.”
Lưu Cư đang chán nản vì làm lỡ cơ hội thể hiện với phụ hoàng:” Mẫu hậu không can dự chính sự nữa, muốn khống chế Hà Tây từ xa, chúng ta tự nghĩ cách, ta tới đó cũng không được việc gì hết.”
Bốn quận Hà Tây tuy hoang vu, nhưng từ đợt ngọc thạch lớn mà Tùy Việt vừa mang về kinh đủ thấy nơi đó ích lợi không nhỏ, hiện nay là khoảng trống thế lực, rất nhiều người muốn nhảy vào tạo ảnh hưởng, Lưu Cư không ngoại lệ.
Địch Sơn kinh ngạc không thôi:” Điện điện hạ ... nên đi, bái kiến hoàng hậu! Dù ... có việc ... hay không! Đó … đó là chữ … hiếu.”
Lưu Cư mặt ửng đỏ, xoay người đi về tẩm cung của mẫu hậu, Địch Sơn nói không sai, mình quá thực dụng.
Tùy Việt cuối cùng tới được Dịch Đình Cung, ăn một bữa thịt lợn mà lâu lắm rồi chưa được ăn, hắn lại tìm thấy một cái chăn cũ trong căn phòng cũ, nhìn mặt trời mỉm cười.
Cứ vậy trải cái chăn rách, mùa xuân thế này phải tắm nắng, Tô Trĩ kiểm tra sức khỏe cho hắn có nói hắn nên tắm nắng nhiều.
Mặt trời chiếu lên người ấm áp, lục phủ ngũ tạng cũng ấm, hắn liền nhắm mắt lại hưởng thụ.
Có người che ánh năng, Tùy Việt tức giận mở mắt ra, nhìn thấy Chung Ly Viễn, lười nhác xua tay:” Tránh ra!”
Chung Ly Viễn ném tới một cái bọc:” Hơn hai mươi năm chỉ có cái bọc hành trang này, uổng cho chức vị của ngài.”
Tùy Việt cười nhạt:” Ngươi biết cái gì, tưởng rằng mỗ bao năm qua tận tâm hầu hạ bệ hạ không có chút tình nghĩa nào sao, muốn thế chỗ ta còn sớm lắm.”
“ Ngài nghĩ mình còn quay lại được sao?”
Tùy Việt lắc đầu:” Sau này chỉ càng khó khăn hơn thôi, càng là người thân cận làm việc khiến bệ hạ bất mãn, bệ hạ trừng phạt càng nặng. Đợi lần sau Vân hầu, Hoắc hầu làm bệ hạ nổi giận, ta sẽ lại gặp họa.”
“ Vì sao?” Chung Ly Viễn ngạc nhiên lắm:
“ Thế nên ta mới bảo ngươi biết cái rắm gì.” Tùy Việt khép mắt lại, bệ hạ không làm gì được hai người kia, tất nhiên trút giận lên hắn:” Đi mau đi, bệ hạ nên ngủ trưa rồi, người phải cẩn thận, bệ hạ ngủ không yên ổn, thích đá chăn, đừng có tới đắp chăn cho bệ hạ, mất mạng đấy.”
…… ……
Tống Kiều lo lắng nhìn Vân Triết đánh nhau với Lam Điền, A Kiều thì chẳng bận tâm, hai đứa bé này quên mất lý do ban đầu chúng đánh nhau rồi, giờ vì Vân Triết làm rối tóc Lam Điền, Lam Điền nhất định tháo kim quan của Vân Triết xuống mới chịu.
“ Ngươi lo cái gì, phu quân ngươi đâu ngốc, y đã dâng tấu lên bệ hạ thì ắt có tính toán vẹn toàn, nếu không với cách làm việc thận trọng của y, sao lại đi chọc giận bệ hạ rõ ràng như thế.”
Tống Kiều rất lo, chẳng may cả nhà đi Hà Tây, vậy có phải bán gia sản không, như thế có rất nhiều thứ phải bán, trong nhà có rất nhiều thứ khó bán.
A Kiều bực mình nói trước Tống Kiều:” Trương An Thế thời gian qua đi khắp nơi nghe ngóng, tuyên truyền chuyện Vân thị ngươi sắp đi Hà Tây, ngươi có thấy ai động lòng không? Nhà ngươi toàn sản nghiệp đáng tiền nhất, vì sao lòng ai cũng phẳng lặng như nước đọng? Suy nghĩ cho kỹ, phu quân ngươi thăm dò bệ hạ thôi. Nói thật, bản cung từ lâu rồi cũng chướng mặt bọn họ, hai đại nam nhân suốt ngày ta thăm dò ngươi, ngươi thăm dò ta, qua qua lại lại buồn nôn.”
“ Hung Nô bị đánh đuổi rồi, thiên hạ nên ổn định, trước kia tiền dùng để đánh đuổi Hung Nô, giờ dùng để bù đắp bách tính, dù nâng thêm giá quan lại mua lương thảo cũng tốt, để trong tay bách tính có thêm vài đồng.”
“ Bệ hạ muốn đả kích cường hào, vừa xử lý Sơn Đông Điền thị đã làm thiên hạ xôn xao. Đám người phú quý phẫn nộ thì bản cung hiểu, đám quỷ nghèo cũng làm ầm lên là sao? Không hiểu chuyện này có lợi với chúng à, đúng là một đám hồ đồ, bị người giàu bóc lột cũng đáng đời.”
“ Nay bệ hạ giết giàu cứu nghèo, chuyện này cần lòng dạ lớn thế nào, thiện chí lớn cỡ nào? Chuyện này cũng chỉ bệ hạ dám làm thôi, đổi là hoàng đế khác nghĩ cũng không dám.”
“ Không tranh thủ khi bệ hạ có tinh lực, có hùng tâm, nhanh chóng dọn sạch cường hào, đợi sau này ai dám đi quản, ai thèm quản? Đúng là một lũ ngốc”
A Kiều ngồi trên lầu gác Trường Môn Cung có thể nói năng tùy ý, Tống Kiều không có cái gan đó, chỉ cười bồi vâng dạ, chưa nói tính cách nàng hiền hòa nhút nhát, xưa nay ngoài chữa bệnh ít quản chuyện này, lúc này chỉ hi vọng nhi tử mau chóng đánh bại Lam Điền, mẹ con họ còn về.
“ Ngồi cho vững, nhi tử ngươi đánh không lại Lam Điền đâu, bệ hạ sở dĩ để phu quân ngươi làm Lương Châu mục là vì coi trọng thủ đoạn của y, chuẩn bị đưa hết đám yêu ma quỷ quái tới đó cho phu quân ngươi chỉnh đốn. Phu quân ngươi chỉnh đốn được thì bệ hạ đỡ phải giết thêm vài người.”
Tống Kiều lo lắng nhìn Vân Triết bị Lam Điền cưỡi lên người:” Nói vậy phu quân thiếp sẽ đắc tội với rất nhiều hào cường.”
“ Hừ, ngươi nghĩ phu quân ngươi có lựa chọn à?”
“ Biết thế cứ làm hầu gia nhàn tản cho rồi.”
A Kiều xỉa đầu Tống Kiều một cái:” Giờ ngay cả hoàng tộc muốn phong hầu còn không có cơ hôi mà ngươi còn dám oán trách à? Ngươi đợi xem, hai năm nữa thôi bệ hạ sẽ rút nửa số hầu tước thiên hạ, cơm gạo quý giá, không thể đem nuôi đám giá áo túi cơm. Phu quân ngươi là người có bản lĩnh, có bản lĩnh thì phải dùng, ngươi nên lấy thế làm mừng.”