Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 1004 - Q7 - Chương 015: Thịnh Thế Buồn Chán. (2)

Q7 - Chương 015: Thịnh thế buồn chán. (2) Q7 - Chương 015: Thịnh thế buồn chán. (2)

Vân Triết cố chấp, dù bị Lam Điền tròn trùng trục đè lên, nằm trên mặt đất vẫn nỗ lực bảo vệ kim quan không bị Lam Điền lấy. Lam Điền siết cổ Vân Triết, ra sức bẻ ra sau, cái mặt nhỏ đỏ bằng bừng.

Tống Kiều thương con, mấy lần chuẩn bị đứng dậy giúp, đều bị A Kiều ngăn lại.

“ Cha nó có đầu óc, có thể dựa vào đầu óc kiếm cơm phú quý cả đời, nếu nó không có thì phải có thân thể cường tráng hơn, nếu không có cả sức khỏe, vậy thì cưới Lam Điền, ăn cơm nhão cả đời. Đừng có ngăn, ngươi ngăn được bây giờ, có ngăn được cả đời không?”

Nghe A Kiều nói vậy, Tống Kiều thất kinh:” Phu quân thần thiếp đồng ý rồi sao?”

A Kiều bĩu môi:” Y đồng ý hay không có gì quan trọng, nhi tử ngươi phải lấy công chúa, ngươi thấy có lựa chọn nào tốt hơn Lam Điền à?”

Cho dù bị Lam Điền dẫm lên lưng nhảy, Vân Triết không khóc, nhưng kim quan bị Lam Điền lấy mất, sau đó dẫm vài cái mới trả.

Nay kim quan trong tay Vân Triết, tóc tai tán loạn, ủ rũ theo sau mẹ, hậm hực giận dỗi, tay nắm chặt kim quan, sớm không còn đẹp đẽ như ban đầu, quả cầu nhung dính mực, biến thành màu đen, viên minh châu cỡ mắt rồng bị Lam Điền lấy đi làm chiến lợi phẩm.

Tống Kiều cứ thi thoảng liếc trộm nhi tử phía sau, tuy cúi đầu, nhưng không quá mức ủ rũ, Lam Điền không chỉ cao hơn Vân Triết nửa cái đầu mà còn bụ bẫm hơn.

Lưu Triệt, A Kiều đều là người vóc dáng cao lớn, chính là tư thái long phượng mà tướng sư hay nói, thế nên Lam Điền vốn cao lớn hơn trẻ con cùng trang lứa.

Còn Vân Lang và Tống Kiều thì vốn vóc người nhỏ nhắn, Vân Triết khi bé vốn bụ bẫm một chút, giờ phát triển chiều cao rồi cũng gày như cha.

Thêm vào nữ hài phát triển sớm hơn nam, cho nên đơn thuần so sức lực thì Vân Triệt thua là đương nhiên.

“ Mẹ, con muốn đi tìm Hà công công!” Vân Triết tất nhiên không suy nghĩ được như thế, nó chỉ thấy mình là nam hài mà không đánh được nữ hài thì ấm ức vô cùng, ném kim quan đi, nói lớn:” Con nhất định luyện thành võ công, đánh bại Lam Điên.”

Tống Kiều nghe vậy đã hết hồn ngăn cản:” Hà công công già rồi, con đừng đi quấy nhiễu lão nhân gia, muốn luyện võ thì tìm tỷ tỷ con.”

“ Không đi, Hà công công nói, tỷ tỷ là sỉ nhục trong môn hạ ông ấy.”

Nhớ khi xưa Hà Sầu Hữu phát hiện Vân Âm tư chất cốt cách hơn người, nhất quyết muốn biến thành truyền nhân của mình, chẳng ngờ Vân Âm tư chất thì đúng là hạng nhất, nhưng tính cách không hợp, làm gì cũng nửa vời. Thêm vào hồi đó Vân Lang chiều khuê nữ quá độ, bao lần lén lút giúp khuê nữ trốn luyện tập, đâm ra thành văn không thành võ không được, đến tài nghệ đánh đàn của mẫu thân cũng không kế thừa nổi, không phải sỉ nhục thì là cái gì?

Chưa kể Tống Kiều chưa quên năm xưa Hà Sầu Hữu hành hạ Hoắc Quang, Vân Âm thế nào, rất không muốn, chợt nhớ lại lời A Kiều, hỏi:” Con có thích Lam Điền không?”

Vân Triết hét lên:” Không, con chỉ muốn đánh bại nó.”

“ Ừ, nhất định phải đánh bại Lam Điền, về nhà mẹ sẽ tìm cho con một sư phụ tốt.” Tống Kiều xoa cái đầu tròn:

“ Không con chỉ cần Hà công công.”

Tống Kiều định khuyên giải nhi tử thì Hà Sầu Hữu như cương thi từ trong rừng đi ra, giọng âm u:” Có nhãn quang, theo công công.”

Tống Kiều không kịp phản ứng, Vân Triết lập tức vùng thoát khỏi tay mẹ, chạy theo Hà Sầu Hữu, làm nàng muốn gọi lại cũng không biết nói gì.

Từ khi kế hoạch tự sát của Hà Sầu Hữu bị Hoắc Quang phá đám, ông ta cứ như bóng ma lượn lờ khắp trang, có lúc gia tướng tuần tra nửa đêm còn thấy ông ta đi qua đi lại không tiếng động liền sợ hết hôn.

Tống Kiều cho rằng cái đầu của Hà Sầu Hữu hỏng rồi.

Vân thị mỗi năm đều có biến hóa phát sinh, năm nay khai xuân lại có biến hóa mới, những cái nhà trệt xây dựng trước kia giờ không thích hợp cho đám phó phụ đông đảo sống nữa.

Toàn là phú bà cả, thế sao được.

Vì vậy chớp mắt mấy chục tỏa tiểu lâu từ dưới đất mọc lên, biến trang viên rộng rãi trở nên chật chội.

Hồng Tụ vặn mình một cái, khoe trọn vóc dáng mạn diệu, dù là đám nha hoàn đi theo nàng cũng làm người ta đỏ mắt thèm thuồng.

Đám nha hoàn thu dọn lại sổ sách vừa tính toán xong, nghe Hồng Tụ sai bảo:” Nói với đám Trương bà, sửa nhà thì sửa nhà, không thể che mất phong cảnh của chủ lâu, nếu làm trái, khi rỡ nhà đừng tim thiếu quân khóc lóc.”

Nha hoàn váy đỏ vội nói:” Tất nhiên là không ạ, gia chủ bán đất cho họ xây nhà là nể mặt lắm rồi, sao họ dám.”

“ Đám bà tử đó ngông nghênh quen rồi, nói trước là tốt nhất. Ta sắp đi Hà Tây, đợi ta về, họ mà dám ... Hừ!”

Nha hoàn váy đỏ hớn hở:” Tế quân có cho nô tỳ theo không?”

“ Ngươi ở nhà trông coi bà mẹ không yên phận của ngươi, Lục Y, Lam Châu theo ta là được.”

Nha hoàn váy đỏ ỉu xìu, nàng muốn đi Hà Tây, đó là cơ duyên tốt, trong quân nhiều thiếu niên anh kiệt, quyết định tìm cơ hội thích hợp thuyết phục tế quân, Lam Châu, Lục Y còn nhỏ, chưa tới đuổi giả đi, giành mất cơ hội này của nàng cũng phí mà thôi.

Còn về phần Trường An đa phần là hoàn khố chọi gà đấu chó cả ngày, muốn tìm lương phối tốt, nhất định phải tìm trong quân.

Đó là suy nghĩ nhất quán của người Quan Trung!

Hồng Tụ thấy Tống Kiều từ Trường Môn cung về, vội vàng xuống lầu, ôm tay nàng:” Tỷ tỷ, khi nào thì muội đi Hà Tây?”

Tống Kiều tức giận hừ một tiếng:” Ngươi vội đi như vậy à, ai cũng đi, cả gia nghiệp lớn này giao cho ta quản sao?”

“ Không phải trong nhà có An Thế, Trác Cơ sao? Thiếu muội có sao đâu!”

Tống Kiều thở dài:” A Âm cũng đi, cha con Đại Vương cũng đi, nhà trống không, chẳng còn hơi người nữa.”

Hồng Tụ kiến nghị:” Tỷ tỷ cũng đi.”

“ Ta mà đi sẽ xảy ra vấn đề lớn, đều do bệ hạ quá lo, Vân thị ta chưa bao giờ thèm muốn quyền lực cao hơn, cứ thế này thôi đã đủ.”

Hồng Tụ ghé tai Tống Kiều thì thầm:” Không thể lâu dài được, Tùy Việt bị đầy tới Dịch Đình cung làm nô rồi, vì lần trước lên tiếng nói đỡ cho phu quân đấy, nên làm phật ý bệ hạ. Điều này cho thấy thái độ bệ hạ với phu quân quá rõ ràng.”

“ Thật không?”Tống Kiều cả kinh nắm tay Hồng Tụ:

“ Cha muội nói thế.”

Xem ra không xong, bệ hạ đề phòng Vân thị tới mức đó sao Tống Kiều rối rít giục:” Lập tức thu dọn hành trang, mai ta sai Trử Lang đưa các ngươi đi luôn.”

Hôm sau Tống Kiều tới gặp hoàng hậu, tiện thể nhờ người chuyển một cái bọc tới cho Tùy Việt.

Một đám hoạn quan cười hì hả mở cái bọc ra, Tùy Việt chỉ cười để mặc họ, ở nơi này muốn sống thì phải chia sẻ với nhau, đó là đạo tồn tại của cung nô.

Những người có cảnh ngộ như Tùy Việt không ít, nhưng chưa bao giờ có hoạn quan thân phận nào tôn quý như hắn phải tới đây. Thông thường hoạn quan cấp bậc như hắn, hoặc là mãi mãi phú quý, hoặc là mất mạng, tuyệt đối không có chuyện tới Dịch Đình Cung.

Vì thế hoạn quan nơi này không rõ lai lịch của Tùy Việt, tự nhiên coi hắn như đồng loại, vì thế chung sống cũng được.

Trong bọc có một giỏ hoa quả, mùa xuân có thư này mà ăn là xa xỉ lắm, khi Tùy Việt bổ dưa ra tại chỗ cho mọi người, bên trong chẳng nhét thêm vàng bạc ngọc ngà gì, làm rất nhiều người thất vọng.

Chia dưa xong, Tùy Việt xách thùng đi lấy nước.

Chum hứng nước dưới hiên cực lớn, nước trong đó dùng để cứu hỏa, nay nam mưa ít, nước trong chum cạn, chức trách của Tùy Việt là lấy đầy nước vào chum.

Bận rộn cả ngày mới chỉ hoàn thành non nửa công việc, Tùy Việt mệt mỏi, ăn ít cơm kê, nằm xuống cái chăn rách của mình.

Đồ tốt do Vân thị đưa tới bị các hoạn quan chia sạch, để lại cho hắn bộ chăn đệm, không có gì xa hoa, nhưng thơm tho sạch sẽ.

Tạm thời không ngủ được, mở mắt nhìn trần nhà, ở đó có lỗ thủng bằng quả dưa, nhìn qua thấy ráng chiều đỏ sậm. Trước kia chỉ cần có thời gian là Tùy Việt tranh thủ ngủ, vì hầu hạ bệ hạ là bất kể ngày đêm, lúc nào cũng cần sẵn sàng.

Giờ ngủ liên mấy ngày, không còn thèm ngủ nữa, lại hoài niệm ngày tháng huy hoàng của mình.

"Không biết Chung Ly Viễn có bị bệ hạ giết chết chưa nhỉ?"

Tùy Việt nghĩ trong lòng như vậy, không phải ai cũng hầu hạ được bệ hạ, Chung Ly Viễn không biết bệ hạ thích uống nước nóng tới mức nào, không biết bệ hạ ghét cho đường vào sữa trâu, không biết bệ hạ không cho ai đụng vào tấu chương ...

Những kỵ huy ấy chỉ phạm vào một cái là đủ chết rồi, hắn quên, hắn đi hơn một năm, Chung Ly Viễn mà không biết những kỵ húy ấy thì chết lâu rồi.

"Bà nương Vân thị không tệ, tuy hơi ngốc, nhưng mà có tình nghĩa."

Bầu trời ngoài lỗ thủng đã tối, mấy ngôi sao xuất hiện, đêm nay sẽ không có nữa, thế là Tùy Việt khép mắt, bắt đầu cuộc sống mặt trời lên làm việc, mặt trời lặn thì ngủ của mình.

Bình Luận (0)
Comment