Tống Kiều hôm nay tiến cung có nguyên nhân.
Hoàng hậu thưởng cho Tống Kiều ít trang sức, thế nên nàng tới tạ ơn, nàng không thích ánh mắt thái tử, không chỉ coi thường nàng, tựa hồ còn có chút thù địch.
Hồng Tụ đưa Vân Âm, cha con Đại Vương đi rồi, nàng thì không ngừng xuất hiện trước mặt người khác.
Không chỉ nàng, còn đưa cả Vân Triết, Vân Nhạc, Vân Động đi tham ra rất nhiều hoạt động lớn, nói với các huân quý khác, Vân thị không rời đi, trọng tâm vẫn là ở Trường An.
Tấu chương của Vân Lang bị hoàng đế đem lưu trữ rồi, không trả lời cũng không từ chối.
Vân thị chỉ đem một thiếp thất, một khuê nữ đi Hà Tây, điều này rất hợp kỳ vọng của hoàng đế, thể hiện Vân thị biết điều, cho thấy hoàng đế không tuyệt tình.
Đôi khi một việc cần hai bên phối hợp làm, nếu chỉ một phía cố chấp ý mình không cố kỵ ý nghĩ bên kia có khi hỏng việc, thế nên ngày hôm đó Tống Kiều tiến kinh, Vệ hoàng hậu mới gọi Lưu Cư tới chứng kiến, có điều kết quả không được như hắn mong đợi.
……. ……….
Trong một năm qua, quan chức của Kim Nhật Đê thăng hai cấp, thành đô úy Xa mã giám.
Đối với học vấn Vân thị, Kim Nhật Đê không còn suy nghĩ tham lam muốn học hết toàn bộ nữa, nay thái độ với học tập đàng hoàng hơn nhiều. Không làm cái trò học trộm, đàng hoàng vào lớp học, học cùng đám trẻ con.
Hết giờ học, Kim Nhật Đê thường đi mời Trương An Thế uống một chén, hôm nay cũng thế.
Ao sen Vân thị vì năm qua không đào ngó sen, lá mới mọc chi chít trên mặt nước, vô số cá chép đỏ tranh nhau thức ăn.
“ Thật buồn chán ...” Kim Nhật Đê đổ số rượu sót lại trong chén xuống ao:
“ Chơi đoán quyền thua thì phải uống hết, không được đổ đi.”
“ Không phải ta chơi xấu, mà đột nhiên không có hứng uống rượu, Trương An Thế, ngươi có cảm giác người sắp mốc rồi không?”
Trương An Thế phì cười:” Cưới lão bà là xong.”
“ Ngươi có vị hôn thê rồi sao không cưới đi, chẳng may bụng to lên, đại ti nông không ha cho ngươi đâu.”
“ Sư phụ với đại sư huynh ta chưa về thì thành thân cái gì chứ?”
Kim Nhật Đê thấy mấy lễ nghi này thật vô nghĩa:” Chẳng lẽ họ không về thì ngươi không thành thân nữa à?”
“ Ngươi không hiểu rồi, đó là hai vị đại tài chủ, họ ở nhà thì ta thành thân mới kiếm thêm được chút tiền, chứ loại quỷ nghèo như ngươi thì tặng lễ được mấy đồng.”
Kim Nhật Đê há mồm, té ra nguyên do ở đó, ngồi thừ người ra đó lẩm bẩm:” Thịnh thế thật buồn chán.”
Hung Nô chạy thoát khỏi nanh vuốt của Đại Hán, Kim Nhật Đê thấy nhẹ người.
Nay Hung Nô không còn mấy hi vọng chiến thắng Đại Hán nữa rồi, cho nên khi Kim Nhật Đê biết tin dẫn người Hung Nô tây tiến. Hắn cho rằng rốt cuộc Hung Nô cũng có một người đầu óc tỉnh táo.
Người Hung Nô đi rồi, thảo nguyên liền thành đất trống, người Hán không giỏi chăn thả, cũng không lên thảo nguyên chăn thả cho khổ.
Cứ nghĩ hoàng đế sẽ dùng những hàng tướng như hắn dẫn tộc nhân đi lấp vào những chỗ trống kia, nay xem ra hoàng đế không có ý đó.
Đất bắc bây giờ thành chỗ đầy tội tù, chăn thả ngựa cho Đại Hán.
Tiếng kêu thảm từ trong rừng thông truyền ra, cắt ngang suy nghĩ của Kim Nhật Đê, hắn giật mình không hiểu có chuyện gì, định hỏi Trương An Thế thì thấy tên này ngáp dài, nghiêng tai lắng nghe, té ra là giọng Vân Triết, lại buồn chán ngồi xuống.
Vân Động nhào vào lòng Tống Kiều, tiếng kêu của Vân Triết rất đáng sợ.
Trác Cơ chẳng mảy may động lòng, nàng vẫn ngồi bện tóc cho Vận Nhạc, thấy Tống Kiều thấp tha thấp thỏm, lườm một cái:” Lúc A Âm chịu tội, sao không thấy cô nói gì?”
Tống Kiều nổi giận:” A Âm không phải do ta sinh ra tất nhiên ta trấn định hơn.”
“ Nếu vậy Vân Triết không phải do ta sinh ra, ta có thể không quan tâm rồi.”
“ Cô muốn cãi nhau đấy à?”
Trác Cơ bế Vân Nhạc lên, thơm chụt lên cái má phính đáng yêu:” Ai bảo cô không cho ta đi Hà Tây, bây giờ trong nhà buồn chán thế này, không cãi nhau thì làm gì?”
“ Hồng Tụ tới giờ chưa có con, cô còn muốn tranh với muội ấy à? Mọi người đi cả thì trong nhà chỉ còn mình ta, làm sao ta ứng phó được? Kẻ nào kẻ nấy chỉ muốn đi Hà Tây, quên mất gốc rễ của chúng ta ở Trường An.” Tống Kiều rất giận, nàng vốn không thích xuất đầu lộ diện, vậy mà thời gian qua phải tham gia không biết bao hoạt động, Trác Cơ kỳ thực mới sở trường lo liệu việc này, nhưng thân phận lẫn danh tiếng Trác Cơ không tốt, phái đi bị người ta cho là xem thường, nên việc gì cũng tới tay:
Trác Cơ kệ, chỉ chơi đùa với Vân Nhạc, nha đầu này rất thú vị, hoạt bát hay cười, không như Vân Động cứ đặt đâu nằm đó trơ trơ.
Giờ qua rồi cái thời nàng muốn tranh giành sức ảnh hưởng, tiếng nói trong nhà, nghĩ lại trước kia tưởng có nhiều tiền người đó có tiếng nói, có chỗ dựa vững vàng thật sai lầm uổng phí bao năm.
Ví dụ rõ nhất là Tô Trĩ, nữ nhân ngu xuẩn nhất đó đôi lúc chẳng có đồng nào trong tay, thi thoảng thiếu tiền tới mức đi mở hòm của Vân Lang ăn trộm tiêu linh tinh, cả ngày sống vô tư chẳng biết suy nghĩ. Kết quả là được Vân Lang chiếu cố nhất.
Sống trong Vân thị còn thiếu thốn gì sao?
Vân Triết lại lần nữa phát ra tiếng gào thảm thiết, Tống Kiều quên cả cãi nhau với Trác Cơ, nhét cả Vân Động vào lòng nàng, vội vàng xách váy chạy vào rừng thông.
Cách đó vạn dặm xa xôi, nơi đất vàng gió lớn, chẳng thể nào nhàn nhã buồn chán như Trường An thái bình thịnh thế.
“ Lưu Lăng ở Đại Nguyệt Thị thế như trẻ tre.” Vân Lang gõ bản đồ nhìn Trương Khiên, trước kia ông ta dự báo Lưu Lăng sẽ có một trận khổ chiến ở Đại Nguyệt Thị, kết quả cuối cùng lại khác hẳn, quân đội Hung Nô như trận lũ vậy cuốn phăng tất cả trên đường đi, Lưu Lăng quá thuận lợi sẽ ảnh hưởng tới sách lược Tây Vực của y:” Tô Vũ thành Tả đại tướng của Hung Nô, nhưng gửi thư về nói là mình không đầu hàng, Trương công thấy chuyện này ra sao?”
Trương Khiên nhìn văn thư trước mắt, muốn lấy đi, nhưng bị Vân Lang dùng ngón tay giữ lại.
“ Trương công nghĩ cho kỹ, không biết là một chuyện, biết là một chuyện khác.”
Trương Khiên dùng sức lấy văn thư, không xem mà châm lửa đốt luôn, bình thản nói:” Đây là kế phản gián của Hung Nô, cớ sao Vân hầu anh minh như thế không nhận ra?”
Vân Lang phản bác luận điệu này:” Trận chiến Đa Cốt Thành, Tô Vũ lấy thân làm sĩ tốt, là người thứ hai lên tường thành, lập công lớn cho Hung Nô.”
“ Ta không tin.” Trương Khiên quả quyết lắc đầu:
Vân Lang thần sắc cổ quái:” Thật đấy, người đầu tiên leo lên tường thành là Tạ Ninh.”
Trương Khiên tức thì nhũn người ngồi xuống ghế lẩm bẩm:” Hắn thực sự đầu hàng Hung Nô rồi sao?”
“ Khó nói lắm, vì văn thư này do Tạ Ninh đưa tới, còn do Lưu Lăng đồng ý đóng dấu lên, tín sứ còn ở bên ngoài, Trương công có muốn gặp không?”
“ Bọn họ luôn mồm nói không đầu hàng Hung Nô, vì sao lại dốc sức tác chiến vì Hung Nô.”
“ Nguyên nhân viết trên văn thư, nhưng bị Trương công đốt mất rồi.” Vân Lang chép miệng:
“ Ta thà tin bọn họ bị ép bất đắc dĩ.” Trương Khiên nghiến răng:
“ Thực sự không phải, Lưu Lăng hứa tặng cho bọn họ hai tòa thành, sáu tòa cho bệ hạ, tiền đề là giúp Hung Nô diệt Đại Nguyệt Thị, phó sứ của ngài là thấy có lợi liền làm, còn kéo Tạ Ninh theo, chuyện đơn giản thôi mà.” Vân Lang phe phẩy quạt lông, lần này là lông gà rừng nhiều màu, không phải là lông ngan trắng muốt như ở Vân thị, nhưng chuyện này ít nhất là dấu hiệu, mọi chuyện nắm trong tay y.