Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 1006 - Q7 - Chương 017: Tây Vực Chỉ Còn Khói Lửa. (1)

Q7 - Chương 017: Tây Vực chỉ còn khói lửa. (1) Q7 - Chương 017: Tây Vực chỉ còn khói lửa. (1)

Trương Khiên phẫn nộ, ông ta biết Tạ Ninh là gian tế của Vân Lang, cho rằng y muốn giảm bớt tội của Tạ Ninh, đưa đầu Tô Vũ ra chịu báng:” Lão phu nghe nói Vân hầu năm xưa có thù oán với Tô Kiến.”

Vân Lang bình thản thừa nhận:” Năm xưa Tô Kiến không nể nang gì mỗ, lúc mỗ đối diện với sinh tử còn ném đá xuống giếng, mỗ chẳng cần nể mặt làm gì.”

Trương Khiên hít sâu một hơi:” Vậy cái mặt lão phu thì sao?”

Vân Lang chỉ tro cháy dưới đất:” Nếu Trương công lo lắng như thế, chuyện này ngài tấu lên bệ hạ là được, tránh bảo ta xàm ngôn.”

Nói xong rời lều.

Trương Khiên ở Hà Tây không có quan chức cụ thể, vẫn là đặc sứ của Đại Hán, phụ trách liên lạc với Tây Vực, vậy mà ông ta cứ kè kè theo bên cạnh Vân Lang, không rời nửa bước, khiến y làm nhiều việc rất bất tiện, đây không phải hiện tượng tốt.

Khi ông ta mới tới, Vân Lang không nghĩ nhiều, nể danh tiếng công trạng của ông ta nên rất khách khí, nhiều việc còn chủ động thỉnh giáo, giờ thì xem ra ông già này không vừa đâu, trời mới biết ông ta có sứ mệnh gì.

Nếu đã thế, Vân Lang chẳng việc gì phải nể mặt nữa, đúng chức trách mà làm thôi.

Lưu Triệt dùng người nhìn có vẻ to gan, thực tế là đem quyền lực chồng chéo đan cài với nhau để kiềm chế, ví dụ đã cho Lý Quảng Lợi tự lập thành một quân, lại giao ý chỉ cho Lý Túc nay khiến hắn không thể qua Ngọc Môn Quan. Thế nên nhìn có vẻ Vân Lang tự chủ ở Hà Tây, thực tế chỉ cần có vấn đề là không ít kẻ chẳng biết ở đâu ra kiềm chế.

Vân Lang cho rằng Trương Khiên là sự tồn tại như thế, nếu vậy thì y không cần khách khí nữa rồi.

Chiến tranh với Hung Nô vừa chấm dứt chưa lâu thì cuộc chiến mới lại manh nha rồi, chỉ là trong cuộc chiến này, muốn phân rõ địch ta không dễ.

...... ......

Hoắc Khứ Bệnh dẫn đại quân lang thang trên hoang nguyên như cô hồn dã quỷ.

Suốt nửa tháng rồi hắn chẳng thấy một người Hung Nô nào, hoang nguyên này cứ như chết vậy. Bao năm qua, mục nhân, đàn cừu, đàn trâu và dã thú thành vòng tròn sinh vật hoàn mỹ.

Giờ vòng tròn này đã đứt, gặp họa đầu tiên là sói, không có đàn cừu, không có chiến tranh, sói không có cái ăn nữa, đàn cứ teo tóp dần, biến thành con sói cô độc chứ không tụ thành đàn đông đảo nữa.

Kền kền đầu trọc cũng biến mất khỏi bầu trời, chúng đầu trên vách núi chi chít thành hàng, bi thương nhìn thảo nguyên trống không, chẳng biết nghĩ gì.

Hai mắt Hoắc Khứ Bệnh cũng thẫn thờ, không có Hung Nô, cuộc sống của hắn tựa hồ mất đi ý nghĩa.

Thám báo lần nữa truyền tin về, không có bất kỳ dầu vết nào của người Hung Nô, Nhiếp Nhất không nhịn được nữa ghìm cương nói với Hoắc Khứ Bệnh:” Tướng quân, bây giờ ngài là Hộ Khương giáo úy, chức trách không phải ở hoang nguyên, chúng ta nên về thôi.”

Hoắc Khứ Bệnh nhìn thật xa, nơi đất trời liền thành một dải:” Chúng ta tới đất cũ của Ô Tôn xem sao.”

Nhiếp Nhất vội cản:” Tướng quân, hiện giờ Tây Vực không có lợi gì cho chúng ta.”

“ Vì sao có lợi mới đi làm?”

“ Có lợi với Đại Hán.” Nhiếp Nhất đính chính lại:

“ Chúng ta cứ đi xem sao.” Hoắc Khứ Bệnh nói xong quay đầu ngựa, một mình đi trước:

Tây Vực thực sự không còn lại gì nữa rồi, trước khi Hung Nô tới, Vân Lang cũng đã tranh thủ vét một mẻ.

Hoắc Quang mắt tiễn ba trăm cỗ xe ngựa rời Đôn Hoàng, những thứ tốt không thể tích trữ ở đây, trong vài năm tới nơi này không cần những thứ vật tư ấy, để lại đù lương thực là được.

Cô Tang thành mới là trị sở của vùng tây bắc, toàn bộ lệnh hành chính sẽ từ nơi đó ra, hắn rất muốn tới thành Cô Tang, vì không lâu nữa Vân Âm sẽ tới thành Cô Tang.

Nghĩ tới Vân Âm, lòng Hoắc Quang ấm áp, không biết nha đầu ngốc đó có khỏe không, có nhớ mình như mình nhớ nàng không?

Hoắc Quang thích Vân Âm từ khi còn rất nhỏ, điểm này hắn rất chắc chắn, cho nên những năm qua dù thấy nhiều nữ tử mỹ lệ nhưng không ai ở lại trong lòng hắn.

Đôi khi hắn cỗ gắng nghĩ xem mình thích Vân Âm ở điểm nào, nhưng nghĩ mãi không ra, đơn thuần vì ở bên vân Âm rất thoải mái.

..... .....

Tạ Ninh lấy từ bọc sau lưng ra mấy tấm vải sạch phát tán mùi rượu, rải lên ít bột vàng nhạt, sau đó bọc lấy vết thương.

Trời bắt đầu ấm lên, giữ vết thương sạch sẽ là chuyện quan trọng nhất.

Xong việc hắn ngồi lên một cỗ thi thể, dựa vào tường thành đốt cháy đen uống ngụm nước, cách đó không xa Tô Vũ đang làm chuyện tương tự, nhưng phải xé ống tay áo ra để bong bó vết thương, Tạ Ninh mặc kệ tên cao ngạo đó.

Hắn không còn nhiều thuốc kim sang nữa, bản thân dùng còn chưa đủ, sao cho người khác được.

Người Hung Nô không giỏi công thành, nên Lưu Lăng bổ nhiệm hai bọn họ làm tiền quân đại tướng, hứa hẹn tặng họ thành trì, thậm chí tặng cho cả làm hoàng đế, dù sao Lưu Lăng không định ở lại nơi này.

Tạ Ninh thì chả sao, chỉ cần không phải chuyện gây hại cho Đại Hán là được, Tô Vũ thì khác, hắn suy nghĩ rất lâu, cuối cùng muốn Lưu Lăng đồng ý cho hắn viết một bức thư gửi cho Trương Khiên, nếu thế hắn mới làm theo yêu cầu của Lưu Lăng.

Lưu Lăng vô cùng rộng lượng, còn đồng ý cho cả Tạ Ninh viết thư về, nàng tựa hồ chẳng bận tâm hai người họ có phải là gian tế của người Hán hay không.

Tạ Ninh chẳng nhớ hắn và Tô Vũ dẫn người Hung Nô công phá tòa thành thứ mấy.

Tô Vũ băng bó vết thương xong đi tới, hắn không ngồi cùng với Tạ Ninh, cho dù ở cùng một chỗ cũng dùng giọng điệu bề trên nói chuyện:” Đưa bột thuốc cho ta.”

Tạ Ninh thẳng thừng từ chối:” Ta còn chưa đủ dùng.”

Tô Vũ biết thứ thuốc đó chỉ được phân phố tướng lĩnh cao cấp, không nghĩ tên khốn này mang theo tới giờ, dù sao chỉ là cái cớ nói chuyện:” Ngươi định bỏ rơi tổ tiên, theo man di cả đời hay sao?”

Tạ Ninh ngồi dạng chân ra:” Ta còn lựa chọn sao, Tạ thị hết rồi, vài ba đời nữa cũng không có cơ hội, ta lại không cam tâm làm ruộng, phục dịch, phú quý đã quen, không chịu được khổ, còn biết làm sao? Ngươi không giống ta, gia tộc ngươi chỉ bị đoạt tước vị, vẫn còn hi vọng quật khơi.”

“ Gia quyến của ngươi thì sao?”

“ Chỉ cần ta còn sống là còn Tạ thị.”

“ Hung Nô Tạ thị, hạ tiện.” Tô Vũ mắng một câu men theo tường thành đi ra chỗ khác, không muốn ở gần loại người này:

Tạ Ninh chẳng muốn ở lại cái tường thành đầy xác chết này, vừa đi xuống liền nhìn thấy Lưu Lăng đang chỉ huy ra lệnh một đám thân tín. Nữ nhân này bây giờ trên người bớt đi rất nhiều vẻ yêu mị, mặc chiếc giáp nữ Tây Vực, hết sức uy phong, vây quanh là đám quý tộc Hung Nô cúi đầu nghe lệnh, giống như nữa vương chân chính.

Muốn tránh cũng không được nữa rồi, Tạ Ninh cực kỳ không muốn tiếp xúc với Lưu Lăng, ánh mắt trí tuệ của nàng khiến hắn chột dạ.

(*) Trên lịch sử mình đã ghét Tô Vũ, vậy mà trong truyện còn làm mình ghét thêm lần nữa.

Loại người này sao có thể cử đi làm sứ giả nhỉ?

Bình Luận (0)
Comment