“ Trận này tướng quân anh dũng đi đầu, trẫm cảm tạ tướng quân.
Lưu Lăng chắp tay một cái:”
Tạ Ninh vái một cái đáp lễ, lòng thầm thất kinh, Lưu Lăng dám xưng trẫm trước mặt tất cả mọi người rồi, xem ra thế lực của nàng đã được củng cố vững chắc, nhìn đám quý tộc xung quanh không hề tỏ chút thái độ nào cho thấy điều đó.
“ Chỉ cần hạ được thành Lam Thị nữa là Đại Nguyệt Thị bị tiêu diệt, khi đó trẫm sẽ thực hiện lời hứa, dùng ba tòa thành đổi lại gia quyến của khanh với Hán hoàng. Trẫm nghĩ, Hán hoàng sẽ đồng ý thôi.”
Tạ Ninh quỳ xuống dập đầu:” Nếu được thế, Tạ Ninh gan óc lầy đất báo đáp bệ hạ.”
Lưu Lăng đưa tay đỡ hờ:” Hung Nô ta giỏi đánh thiên hạ, nhưng không giỏi cai trị thiên hạ, sau này còn dùng tới tướng quân nhiều, tướng quân hãy bảo trọng.”
“ Vâng!” Tạ Ninh vẫn một mực quỳ ở đó, không ngẩng đầu lên:
Lưu Lăng vừa mới đi, Giang Sung không biết từ đâu nhảy ra, nhìn theo bóng lưng Lưu Lăng:” Ta đã bảo mà, đại át thị ắt thành Hung Nô vương, huynh đệ, đừng nghĩ về đất Hán nữa, chúng ta liên thủ, nhất định lập nên được vùng trời riêng ở đây.”
“ Ta cũng nghĩ thế, chỉ là nếu muốn đứng chân ở nơi này, chúng ta phải kết giao với một số người Hán, nếu không ta e người Hung Nô một khi đạt được mục đích, chúng ta khó có kết cục tốt.” Tạ Ninh thực sự động lòng, Lưu Lăng thừa biết hắn không đáng tin, vẫn ban thưởng lớn, ai không muốn theo chủ tử có lòng dạ lớn như vậy:
“ Tô Vũ đáng nhẽ là nhân tuyển không tệ, song kẻ này tâm cao khí ngạo, coi khinh huynh đệ ta, không được để hắn đắc thế, nếu không sẽ vô cùng bất lợi.” Giang Sung nghiến răng:
“ Có kế hay gì không?” Xung quanh không có ai, Tạ Ninh vẫn hạ thấp giọng xuống:
“ Lần sau xuất chiến, ta đi với ngươi, chúng ta đồng sinh cộng tử, không tin không hạ được thành nát của người Đại Nguyệt Thị, chúng ta phải gạt hắn sang lề, không cho hắn cơ hội lập công. Tên này vừa đi qua chỗ ta khạc đờm nhổ vào mặt ta, vậy mà ta không thể làm gì được hắn, ngươi nói xem, hắn bằng vào cái gì chứ?”
“ Huynh đệ ta cũng bị ép cùng đường mới phải quy thuận Hung Nô, nếu còn đường khác, ai chịu ấm ức này? Huynh đệ ta nếu về sau mỗi ngày phải đối diện với cái bản mặt chướng mắt của hắn, dù muốn lấy lòng bệ hạ cũng không làm nổi, thế thì chúng ta chỉ có nước tử chiến, lấy mạng đổi công mà chỉ phát huy một nửa hiệu quả, không phải thiệt sao?”
“ Lúc nãy hắn cũng mắng ta là hạ tiện.” Tạ Ninh cười khổ:” Hay đẩy hắn về Hán?”
Giang Sung hừ lạnh:” Chúng ta nếu đã chỉ còn Hung Nô để lựa chọn, vậy phải theo tới cùng, không chém đứt liên hệ cuối cùng với nước Hán, sao được trọng dụng.”
...... .....
Khi Hoắc Khứ Bệnh dẫn quân tới thành Xích Cốc nước Ô Tôn liền bị cảnh sắc tráng lệ ở nơi này mê hoặc, trong rặng núi trập trùng màu đen là hẻm núi cực lớn màu đỏ rực, thành Xích Cốc nằm trong hèm núi đó.
Người Hán gọi nước Ô Tôn là Hành Quốc, tức là coi nước Ô Tôn cũng thuộc hàng bộ tộc sinh sống trên lưng ngựa hoặc lạc đà, bốn mùa di chuyển theo cỏ nước.
Nhưng trước mắt Hoắc Khứ Bệnh lại là một tòa thành thực sự, xung quanh nó có đồng ruộng, quy mô không kém gì Thụ Hàng thành mà hắn chiếm được năm xưa, khi dân tộc du mục có thành trì, có nghĩa là chuyển sang cuộc sống bán du mục bán canh nông, sẽ sinh ra quốc gia thực sự.
Tòa thành này tuy đã bị người Hung Nô phá hỏng một lần, nhưng không ngăn được người Ô Tôn dừng tiến trình lập quốc.
Trong sơn cốc đỏ rực ấy có một dòng sông nhỏ chảy ra, đối diện dòng sông là thành Xích Cốc, dòng sông như sông hộ thành chảy phía trước. Nếu đứng từ trên cao nhìn xuống còn phát hiện đây là tòa thành phân chia thành trong thành ngoài.
Thành ngoài xây rất nhiều đài cao, có thể quan sát được gió lay cỏ động chu vị mười mấy dặm, tường thành nội ngoại đều vuông vức, kết cấu chủ yếu bằng giá gỗ, kết hợp bùn đất, giữa thành trong và thành ngoài bố trí nhiều tháp tên, dễ thủ khó công.
Nhưng trừ những thứ đó ra thì cả tòa thành trống không, mặt đất toàn chiếc lều bị tàn phá, người Hung Nô đã qua đây, biến tòa thành mỹ lệ thành đống đổ nát.
Khi đại quân Hoắc Khứ Bệnh tới, trong thành có vô số khói bếp bốc lên, còn có người đang tu sửa thành trì, phát hiện đại quân liền chạy hết.
Sau một hồi hỗn loạn, trong thành có tiếng tù và, tiếp đó mục dân cầm đủ loại vũ khí lên tường thành, xem ra họ rất sợ, nhưng không ai bỏ chạy.
“ Chẳng phải nói người Hung Nô giết hết người Ô Tôn rồi à?” Nhiếp Nhất nghi hoặc:” Sao lại còn nhiều người như thế, chẳng phải gây thêm phiền phức cho chúng ta sao? Tướng quân, chúng ta dọn dẹp lần nữa, bệ hạ có lệnh, kẻ nào hưng binh, chém.”
Hoắc Khứ Bệnh lạnh nhạt đáp:” Chúng ta cần một cái tòa thành không làm cái gì? Người đâu, đi nói với họ, lập tức đầu hàng, nếu không giết.”
Tức thì có hai kỵ binh rời quân trận, tới bên sông hò hét một hồi, thế là người Ô Tôn trên tường thành náo động.
Một người mặc giáp da đứng trên tường thành, dùng tiếng Hán lớn tiếng đáp:” Các ngươi là cường đạo, bọn ta không đầu hàng.”
Lúc này Hoắc Khứ Bệnh đã tới bên sông, vừa vặn nghe thấy câu này, là giọng nữ, không nhịn được cười lớn, đám binh sĩ cũng cười nghiêng ngả theo.
Mấy tên khốn kiếp dùng đá ném xuống sông dò nông sau, nóng lòng muốn vượt sông lắm rồi.
Hoắc Khứ Bệnh nhìn cái cờ rách bay trên tường thành, lấy cung ra, bắn liền ba phát, một bắn rơi lá cờ, một bắn trúng ụ thành trước mặt nữ nhân kia, một không biết bay đi đâu.
“ Nói với chúng, đầu hàng.”
Quân tốt giọng khỏe có chút văn hóa hô:” Đại tướng quân có đức hiếu sinh, tha cho các ngươi, mau đầu hàng.”
Tường thành đáp lại bằng những mũi lang nha tiễn thưa thớt.
Hoắc Khứ Bệnh vươn tay tóm lấy một mũi tên, bẻ gãy, nói với Nhiếp Nhất:” Tấn công, hạn chế giết người, chúng ta phải khác với Hung Nô, nơi này khả năng Vân Lang cần dùng, ngoài ra phải giữ lại nữ nhân đó.”
Nhiếp Nhất cười dâm tiện, kỵ binh giáp đen nhảy xuống sông, giơ thuẫn chắn tên mò mẫn vượt qua bên kia, sau đó nhảy xuống ngựa, người bắn nỏ tiễn, người ném xích sắt lên tường thành.
Người Ô Tôn trên tường thành ra sức chém xích sắt, phát hiện không chém được, thấy địch đã sắp lên tới nơi, la hét chạy mất.
Chắc mấy chốc cổng thành bị mở ra, trong thành trống không, chỉ có thành tây huyên náo.
Ngựa Ô Chuy cao lớn, hiên ngang lội qua sông chẳng chút sợ hãi, chỗ sâu nhất còn chưa quá lưng của nó, Hoắc Khứ Bệnh đi qua cổng thành, vỗ mạnh tay lên tường bóc ra một nắm đá vụn:” Không tệ.”
Nhiếp Nhất không tán đồng:” Thành trì hiểm yếu, vấn đề là nông điền quá ít, đám người này khi xây thành không biết nghĩ à, một khi vào thành tụ tập đông đúc, ăn uống giải quyết ra sao? Chẳng lẽ sống trong thành còn tiếp tục chăn thả? Man di đúng là man di làm việc nghĩ đầu không nghĩ tới đuôi.”
Lý Cảm dương dương đắc ý từ thành tây đi tới, trên chiến mã có hắn có một tù binh, tuy vẫn đang vùng vẫy nhưng không cách nào thoát, bị Lý Cảm tóm tóc kéo lên:” Đại tướng quân, đây là nữ vương Ô Tôn, mạt tướng bắt về cho ngài.”
Nữ nhân đó mỹ lệ vô song, Hoắc Khứ Bệnh chỉ nhìn một cái:” Nhốt về xe tù, mang cho A Lang, A Lang sẽ xử lý.”
Lý Cảm cười ám muội chỉ chỉ:” Hay là ….”
Hoắc Khứ Bệnh trừng mắt lên:” Truyền lệnh, chấp hành bảy lệnh cấm năm lệnh chém đầu.”
“ Hả? Tướng quân, chúng ta từ lúc rời Đại Hán còn chưa bao giờ chấp hành những quân lệnh ấy, nữ nhân có thể không cần, nếu như ngay cả cướp bóc cũng cấm thì sao chịu được.” Nhiếp Nhất phản đối, hắn không hiểu Hoắc Khứ Bệnh muốn làm gì, hắn mơ hồ cho rằng khả năng nhìn trúng nữ nhân Ô Tôn này rồi, chuẩn bị mang về cùng đám bằng hữu chia nhau hưởng thụ:
“ Chấp hành!” Hoắc Khứ Bệnh xưa nay không thích nhiều lời, bỏ lại một câu đã lộ ra sát khí khiến Nhiếp Nhất rùng mình rồi đi tiếp vào nội thành: