Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 1008 - Q7 - Chương 019: Giáo Hóa Gian Nan.

Q7 - Chương 019: Giáo hóa gian nan. Q7 - Chương 019: Giáo hóa gian nan.

“ Bao giờ chúng ta bắt đầu thu hoạch Tây Vực?” Tào Tương đá bừa giày đi, nhảy lên giường gấm ngồi, từ khi ra tây bắc, hành vi của tên này ngày càng thổ phỉ, chẳng tí bóng dáng nào của hoang tộc nữa:

“ Đợi khi trời ấm , cỏ xanh trong đất dài ra.” Vân Lang ngồi phê duyệt công văn, thuận miệng đáp:

“ Giống như hoa màu mọc ngoài đất, chẳng cần làm gì, đợi chín mang lưỡi liềm đi thu hoạch là được. A Lang này, có cách nào thoải mái hơn không, để hoa màu tự chảy vào túi chúng ta ấy.” Tào Tương chợt hỏi một câu ngớ ngẩn:

Vân Lang liếc mắt lên, lười như thế chẳng trách béo như lợn:” Kỳ thực có, người Hung Nô giúp chúng ta một việc lớn, cướp hết tài phú tích góp bao năm ở Tây Vực, giờ bọn họ trắng tay rồi, đã hiểu nếu không có chỗ dựa đủ cường đại, sau này thứ làm ra vẫn sẽ bị người ta lấy mất. Chỉ cần quân đội chúng ta còn ở Tây Vực, người Hung Nô không dám tới, thuận tiện diệt đám mã tặc đáng ghét, bọn họ sẽ chủ động chạy tới chỗ chúng ta công nạp, chúng ta không nhận không được.”

Tào Tương hí hửng vỗ đùi, ai ngờ mình chỉ thuận miệng nói một câu chơi lại thành thực:” Lúc đó để ta đi một chuyến, tiếp nhận sự cảm kích của bách tính Tây Vực, nghe nói ở Tây Vực có nữ vương, ha ha ha.”

“ Chuyện này không tới lượt ngươi quản, hiện Đông Phương Sóc, Tư Mã Thiên, Hạ Hầu Tĩnh đang soạn thảo chế độ thu thuế ở Tây Vực rồi. Ta cần ngươi làm chuyện khác, khi nào ngươi về Trường An đây? Huynh đệ chúng ta đều ở ngoài, trong nhà không có ai lên tiếng hộ, nhiều chuyện cứ phải giải thích đi giải thích lại, ta riêng viết công văn về triều đủ mỏi tay rồi, lại còn dễ gây tai họa.” Vân Lang bỏ bút xuống, mệt mỏi nói:

“ Chỗ cữu cữu ta thì khỏi phí công nữa, không thay đổi gì được đâu, càng cố chỉ khiến cữu cứu ta ghét thêm rồi. Giờ cần làm là âm thầm tích lũy tiền lương, bồi dưỡng nhân thủ, không tói mức tạo phản, ít nhất để cữu cữu ta đánh đòn, chúng ta còn chịu nổi. Nếu ngươi thấy ta nhàn rỗi quá, làm ngươi nhìn chướng mắt thì ta về Kính Thiết Sơn.”

Vân Lang lườm Tào Tương một cái, tên này giờ ở lỳ trên giường, có thể nằm là không ngồi, người vốn gầy gò giờ béo tròn, bụng còn to lên như mang thai sáu tháng, Vân Lang mới đầu còn sợ là bệnh cũ tái phát, bảo Tô Trĩ kiểm tra kỹ, mới phát hiện tên này chỉ béo thôi, chả sao cả.

Một thiếu niên anh tuấn biến thành trung niên to béo mọc râu, Vân Lang cảm khái vô cùng.

“ Khứ Bệnh nói sẽ dẫn ngươi đi luyện võ.”

“ Không luyện!” Tào Tương trả lời dứt khoát:

“ Hình như Khứ Bệnh nói luyện võ chưa bao giờ trưng cầu ý kiến của ngươi.”

Tào Tương rối rít bò dậy:” Ta về Kính Thiết Sơn làm đại vương đây.”

Vân Lang ấn vai hắn xuống:” Đợi Khứ Bệnh về đã, chúng ta có chuyện quan trọng cần thương lượng.”

“ Chỉ cần không phải mưu phản, các ngươi thương lượng ra sao thì ta làm thế, cái thể hình này của ta mà bị Khứ Bệnh kéo đi luyện võ thì còn mạng không?”

“ Thôi đi, Khứ Bệnh mà muốn làm gì, ngươi nghĩ chạy về Kính Thiết Sơn là xong à, hắn tóm được thì ngươi càng thảm thôi, nên nhớ Hung Nô chạy mất hắn đang điên đấy, đừng làm hắn bực thêm.”

Mặc Vân Lang giữ lấy, Tào Tương vùng tay chạy mất, Vân Lang có chút hả hê tước đau khổ của người khác, gọi phía sau:” Ngươi chạy không thoát đâu.”

“ Ta tìm Tô Trĩ kê thuốc giảm sưng.”

Tên béo đó chạy rồi, Vân Lang tiếp tục cầm đống công văn đau đầu lên xử lý, nơi này có những chuyện tréo ngoe đôi khi làm người ta dở khóc dở cười, nhưng một khi xử trí lại phải suy nghĩ rất lâu.

Ví dụ như công trình chấp chính lớn nhất của y ở Hà Tây, chính là làm đường.

Làm đường thì phải phát tiền công cho dân phu.

Kỳ thực Vân Lang chẳng muốn phát tiền công cho đám lao dịch, có thể tiết kiệm được thì y không muốn lãng phí, dù sao ở đây quá nghèo, phải chắt bóp từng xu.

Thế nên đám mã tặc, thổ phỉ bắt được ở các quận đang mang còng làm việc khổ sai, nhưng mà chỉ riêng đám người đó thôi thì chưa đủ, chủ lực vẫn là dân tráng địa phương, những người này không thể không phát tiền, nếu không chút lòng dân ít ỏi vừa gây dựng được mất hết.

Vấn đề là người Lương Châu không có khái niệm tiền, bọn họ vẫn ở giai đoạn lấy vật đổi vật, tay trái giao tai phải nhận, không có khái niệm dư dả là gì.

Muốn phát triển Hà Tây thì làm sao thiếu tiền được, nơi này bế tắc như vậy, một trăm năm trước ra sao có lẽ một trăm năm sau vẫn thế, không hi vọng họ tự hình thành ý thức tiền tệ. Cho nên Vân Lang phát tiền cho những người lao dịch, thậm chí đem lương thảo của họ cũng đổi thành tiền.

Người Khương giàu có thì rất thích tiền, có tiền rồi bọn họ không cần chất đống lương thực, da thú, vật tư trong nhà nữa. Người nghèo thì khác, trong mắt họ chỉ có lương thực, vải vóc, cừu dê mới là tài phú.

Vân Lang đã lâu lắm rồi không nói chuyện nhân quyền với người khác, một là vì y thấy không cần, hai là Lưu Triệt có bao giờ nói chuyện nhân quyền với y đâu, sao phải chú ý thứ đó,

Có quân đội trong tay, y cưỡng chế bách tính dùng tiền giao dịch, đầu tiên là thiết lập chợ giao dịch lớn do quan phủ kiểm soát, chỉ khi nào tiền thực sự đổi được đồ, thì mới phổ biến được tiền, tạo thành thói quen dùng tiền trong bách tính.

Ở nơi này công cụ bạo lực hữu dụng hơn giáo hóa.

Nhưng muốn triệt để thay đổi Lương Châu thành một phần không thể chia tách thì sau đó giáo dục cũng phải theo kịp.

Ở Đại Hán học vấn Bách gia vẫn hết sức thịnh hành, càng là nơi giàu có, tư tưởng càng hỗn loạn, còn Lương Châu mới chỉ là tờ giấy trắng.

Người nơi này chưa bao giờ tiếp nhận giáo dục, lúc này nếu dạy họ cái gì, họ sẽ tin cái đó, đây là hiện trạng giáo dục cực kỳ đáng yêu. Bởi thế mà Hạ Hầu Tĩnh cực kỳ thích nơi này, ông ta yêu cầu Vân Lang cho phép mở quán chiêu nạp đệ tử ở thành Cô Tang.

Dưới ánh mắt âm lãnh của Vân Lang, Lương Tán co ro trong góc lều ôm lấy đầu, dù bị đá vô số lần, hắn cũng không lay chuyển.

Hoắc Quang cầm cuốn sách ngồi trên ghế, vô cùng thỏa mãn nhìn sư phụ ẩu đả Lương Tán, sư phụ còn nói chuyện bằng nắm đấm là may đấy, một khi nói lý lẽ là nghiêm trọng lắm rồi.

Đợi sư phụ đánh chán chê rồi Lương Tán phủi bụi trên người, trước tiên cười với sư phụ rồi quay sang Hoắc Quang:” Hài lòng chưa?”

Hoắc Quang chỉ nhích mông một chút, mắt không rời sách, không bận tâm tới lời châm chọc của Lương Tán:” Ngươi muốn ở lại Lương Châu làm gì, muốn giáo hóa man di sao?”

“ Khoa kỹ Tây Bắc chúng ta không làm trâu khai hoang, ngươi phải dùng hết tài nguyên của Hạ Hầu thị chứ không phải tự đâm chồi bén rễ, một cây lẻ phải năm năm mới kết quả, chúng ta ít thời gian, không tiêu hao được.”

Bình Luận (0)
Comment